Trong phòng bao của khách sạn Thu Thủy, cả nhà họ Lăng vây quanh một chiếc bàn ăn lớn.
Cơ bản đây là cuộc tụ họp gia đình thuần túy, chỉ có thêm Lăng Quân Dao em gái Lăng Quân Khánh, ngay cả Viên Hòa An cũng không mời.
Vì nguyên nhân cuộc tụ hội này là Lăng Thao.
Liễu Tuấn tới nhà họ Lăng chúc tết, vừa khéo Lăng Thao cũng có mặt, thấy Liễu Tuấn, Lăng Thao rất vui, nói chuyện một hồi, liền muốn mời khách ăn một bữa.
Cảm quan của Liễu Tuấn với Lăng Thao rất tốt, cho rằng bản tính của hắn lương thiện, liền trêu: - Lăng xử, có phải là ai trả tiền người đó không? Nếu là thế tôi nói trước, tôi không mang tiền.
Người từ Mỹ về, hình như đều có cái "tật" ai ăn người đó trả tiền.
Lăng Thao cũng biết Liễu Tuấn đùa, liền vỗ ngực nói: - Anh nói thể không phải coi thường Lăng xử sao? Bỉ nhân bây giờ là ông chủ lớn, là người có tiền rồi.
Câu này làm mọi người cười ồ lên.
Lăng Thao bây giờ là phó xử trưởng cục giám sát an toàn tin tức mạng bộ công an, năng lực máy vi tính của Lăng Thao rất cao, sau khi vào bộ công an, nhanh chóng vươn lên, được cán bộ lãnh đạo tán thưởng, mau chóng được đề bạt làm phó xử trưởng. Lăng Thao là người ôn hòa, tính cách có chút ngây thơ đơn thuần, tựa hồ không hiểu chuyện đời, được mọi người yêu quý.
Thấy con trai thành đạt như thế, Lăng Quân Khánh và Lô Dĩnh đều rất vui mừng, cho rằng con trai được thăng tiến nhanh như thế, khẳng định là Liễu Tuấn đánh tiếng với Lương Quốc Cường, nói với Lăng Nhã mấy lần , muốn mời Liễu Tuấn ăn cơm để cám ơn.
Lăng Nhã tất nhiên là đem lời khen ngợi của cha mẹ chuyển cho Liễu Tuấn hay.
Liễu Tuấn cười: - Chú Lăng và di Lô hiểu lầm rồi, Lăng Thao hoàn toàn dựa vào năng lực bản thân tiến lên, chuyên nghành tốt, công tác cần cù, người trẻ tuổi như thế không đề bạt, lãnh đạo bộ công án chẳng phải thất chức sao?
Lăng Nhã hớn hở, vui mừng hết sức.
Còn về phần Lăng Thao tự xưng là ông chủ lớn, mọi người cung biết, Cty phần mềm Thiên Dực của Lăng Thảo không đóng cửa, có điều người phụ trách thay tên, là cô gái tên Lâm Thiên Nghệ, cô gái này là người Lăng Thao tìm thay hắn quản lý chuyện thường nhật của công ty.
Chuyện thường nhật chủ yếu là, nghe điện thoại, dọn vẻ sinh, thi thoảng tiếp khách, vì khách hàng chủ yếu của Lăng Thao là Cty Trào Lưu.
Liễu Tuấn đích thân giới thiệu, Trương Thiên sao dám chậm trễ, chủ động liên hệ với Lăng Thao, lúc ấy Lăng Thảo giật mình, trong mắt hắn, Trương Thiên là nhân vật ghê gớm trong nước cũng như chính công ty Trào Lưu vậy. Nghe nói tổng tài sản của Cty Trào Lưu đã đột phá cửa ải lớn chục tỷ.
Một giám đốc công ty lớn như thế lại chủ động gọi diện cho hắn, làm cho Lăng Thao cho rằng đối phương là kẻ lừa đảo.
Cho tới khi Trương Thiên báo ra tên Liễu Tuấn, Lăng Thao mới tin là thật, trong lòng kích động dữ dội.
Có quan hệ này hai bên tất nhiên là hợp tác vui vẻ.
Mới đầu Trương Thiên chỉ vì không dám trái lệnh Liễu Tuấn, chẳng phải vì coi trọng tài năng của Trương Thiên, dù sao thông qua nói chuyện mới biết Lăng Thao trên 20, vừa tốt nghiệp ở Mỹ về, lại còn học chuyên nghành làm phim hoạt hình. Không ngờ Lăng Thao là người có bản lĩnh thật, Trương Thiên giao cho hắn vài nhiệm vụ, hoành thành vừa nhanh vừa tối, Trương Thiên phải có đánh giá khác.
Cty Trào Lưu không thiếu tiền, Liễu Tuấn lại đặc biệt căn dặn, cấp cho Lăng Thao giá ưu đãi, Trương Thiên tất nhiên không keo kiệt.
Dù sao tiền là của nhà họ Liễu, người ta thích cho ai thì cho.
Thế là qua một hai năm Lăng Thao thành phú hào nhỏ, có vài triệu rồi.
Nên ông chủ Lăng rất có thành ý mời khách.
Vốn Lăng Quân Khánh và Lô Dĩnh còn có chút lo lắng con trai ngoài công tác còn có nghề thứ hai, nhà họ Lăng tuy là thế gia kinh thành, hai vợ chồng họ Lăng không phải là người cổ hủ không biết thay đổi, nhưng tư tưởng vẫn tương đối bảo thủ, chuyện cán bộ cơ quan có chút thu nhậm ngoài là bình thường của thời đại. Có điều Lăng Thao làm như vậy, tựa hồ quá "trắng trợn", Lăng Quân Khánh lo về lâu về dài sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của con trai.
Lăng Nhã liền an ủi cha mẹ, nói nếu Liễu Tuấn đã an bài như thế, khẳng định là không có vấn đề gì.
Đương nhiên Lăng chủ nhiệm còn có lời chưa nói, ngay cả trong tài khoản của cô cũng có hơn hai mươi triệu, chẳng phải Liễu bí thư gửi cho sao?
Người này nhiều tiền tới mức độ nào, Lăng Nhã thực sự không rõ.
Dù sao Liễu Tuấn cơ bản không bận tâm tới tiền, chỉ nói nếu Lăng Nhã cần chi tiêu gì thì cứ bảo y, Lăng Nhã cả kinh nhắc Liễu Tuấn trong tài khoản của mình có 20 triệu rồi, nếu không đứng tên cao ốc ném xuống bừa bãi thì đủ tiêu tới cả kiếp sau rồi.
Chẳng lẽ người này gửi tiền xong rồi quên luôn hay sao?
- Hai mươi triệu à...
Liễu Tuấn lẩm bẩm hình như là quên thật rồi.
Lăng Nhã chỉ cần nghĩ tới việc này là đau đầu.
Người này rốt cuộc là phó bí thư tỉnh ủy hay người giàu nhất thế giới.
Chẳng rõ nữa.
Lăng Nhã an ủi, vợ chồng Lăng Quân Khánh liền chấp nhận, Liễu Tuấn dám an bài như thế, ắt phải có lý do, không cần tùy tiện nghi ngờ.
Hiện giờ Lăng Thao chủ động mời cơm, Lăng Quân Khánh và Lô Dĩnh tất nhiên rất mừng.
Lăng Thao không nói tới thì bọn họ cũng có ý này.
Thế là hẹn cả nhà Lăng Quân Dao tới khách sạn Thu Thủy, sở dĩ không mời Viên Hòa An là vì Liễu Tuấn rồi, dù có quan hệ tốt với Viên Hòa An tới đâu, quan hệ giữa Liễu Tuấn và Lăng Nhã không nên truyền ra thì tốt hơn. Còn Lăng Quân Dao thì Lô Dĩnh đã sớm trao đổi về việc này, không cần phải kiêng kỵ.
Truyện trong nhà có lý gì lại đi giấu em ruột.
Bớt cho Lăng Quân Dao cả ngày từ sáng tới tối lo cho chung thân đại sự của Lăng Nhã, cứ đi tìm đối tượng giới thiệu.
Lăng Quân Dao nghe nói anh và chị dâu mời Liễu Tuấn ăn cơm, liền cùng chồng Tống Tường Hòa tới ngay, gặp Liễu Tuấn tươi cười bắt tay hàn huyên, khách khí hết sức.
Liễu Tuấn luôn miệng gọi dì Lăng, chú Tống, Lăng Quân Dao cười tới híp cả mắt lại.
Lăng Quân Dao và Tống Tường Hòa đều làm việc ở bộ ủy ban quốc gia, bỏ qua quan hệ với Lăng Nhã, hiện giờ các cán bộ bọn họ, trên tới bộ trưởng, dưới tới xử trưởng, có ai không muốn quan hệ tốt với Liễu Tuấn.
Thậm chí trong bộ đã có tin đồn, sau đại hội nhân dân toàn quốc thàng 3 năm nay, các lãnh đạo mới nhậm chức sẽ cải cách cơ cấu, Lăng Quân Khánh rất có hi vọng tiến thêm một bước , trử thành bộ trưởng.
Ai chẳng biết Lăng Quân Khánh là thân tín của Liễu thủ tướng.
Liễu Tấn Tài nắm quyền lớn, đang cần nhiều cấp dưới có năng lực, Lăng Quân Khánh tiến lên bước này hoàn toàn trong dự liệu.
Lăng Thao nói là mời khách, liền tỏ phong thái ông chủ lớn, rất tiêu sái gọi phục vụ, cứ món nào đắt tiền gọi món đó, nói ra Lăng Thao ở Mỹ nhiều năm, theo lý bị ảnh hưởng không ít tư duy phương tây, tôn sùng tiết kiệm. Lăng Nhã ban đầu còn lo Lăng Thao không hiểu chuyện, tùy tiện gọi vài món ăn, không khỏi thất lễ với Liễu Tuấn.
Đây là năm mới cơ mà.
Lăng Thao hiện giờ có nửa tài sản là công lao của Liễu Tuấn, cuộc tụ hội này gọi là tiệc tạ ơn cũng không quá.
Nhưng nghe Lăng Thao gọi món, Lăng Nhã liền bật cười lắc đầu, đi tới nói với cô phục vụ: - Đừng nghe cậu ta, để tôi gọi món.
- Chị... Lăng Thao bất mãn lắm.
Té ra trong mắt chị, mình vẫn là đứa bé, gọi đồ ăn cũng không yên tâm.
Lnăng Nhã cười: - Tiểu Thao, em khoe khoang với ai thế, toàn gọi sơn hào hải vị, thịt cá ê hề ăn không ngán à? Được rồi, được rồi, em qua bên kia nói chuyện, để chị gọi món.
Thấy con trai không phục, Lô Dĩnh liền nói: - Tiểu Thao, để chị con gọi món, con cứ yên tâm mà ngồi là được.
Nói rồi mắt liếc qua mặt Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn thích ăn gì, tất nhiên Lăng Nhã hiểu rõ nhất, Lăng Thao sao mà biết được.
Hôm nay ai là khách chính không thể nhầm được.
Lăng Thao bĩu môi, chỉ đành áp sự bất mãn xuống, nghĩ một lúc lấy di động ra gọi: - A lô, Thiên Nghệ, ở đâu đó ... Ừ anh đang ở phong bao 2016 khách sạn Thu Thủy... Đúng, 2016, em qua đây đi, có ba mẹ, cô của anh nữa, cùng mọi người gặp mặt ăn cơm... Nhanh nhé.
Lô Dĩnh ngạc nhiên hỏi: - Tiểu Thao, gọi điện thoại cho ai thế?
- Lâm Thiên Nghệ ạ.
Lăng Quân Dao cười hỏi: - Lâm Thiên Nghệ là ai? Nghe tên như của cô gái, có phải bạn gái cháu không?
Lăng Thao tức thì đỏ mặt xấu hổ nói: - Không phải là bạn gái, chỉ là cô gái giúp cháu quản lý công ty, một mình ở thủ đô ăn tết, nên cháu gọi tới cùng.
Lô Dĩnh nhìn chồng, Lăng Quân Khánh lại nhìn Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn mỉm cư nói: - Không biết có phải là bạn gái của Tiểu Thao không, nhưng để cậu ấy nhớ tới như vậy khẳng định là không tệ, mọi người gặp nhau ăn cơm cũng tốt