Câu đầu tiên trong điện thoại của Hà Mộng Doanh là: - Lão gia tử vào viện rồi, có thể không hay, anh mau tới đây.
Liễu Tuấn đột nhiên sắc mặt tái nhợt đi, làm đám Dịch Hàn cả kinh đứng dậy theo, đưa mặt nhìn nhau, bọn họ theo Liễu Tuấn thời gian không ngắn nữa, nhưng chưa bao giờ thấy sắc mặt Liễu Tuấn trở nên khó coi như vậy.
Xảy ra chuyện gì rồi?
- Có chuyện gì thế? Liễu Tuấn hỏi vội.
- Không biết, bác sĩ nói là trúng gió, đã đưa tới bệnh viện, anh mau lên đi!
Hà Mộng Doanh giọng lạc cả đi, còn mang theo tiếng khóc.
- Được, anh lên đường ngay, em cũng đừng quá lo...
Liễu Tuấn dần trẫn tĩnh lại, an ủi.
- Ừ, phải nhanh!Anh liên hệ với Tiêu tư lệnh của quân khu Đông Nam nhé.
- Ừ.
Liễu Tuấn cúp điện thoại, thấy đám Dịch Hàn mặt mày khẩn trương vô cùng liền xua tay bảo bọn họ không cần kinh hãi, nhưng cũng kịp nói nói, lập tức bấm một số điện thoại, máy thông rất nhanh.
- Chào Tiêu tư lệnh, tôi là Liễu Tuấn ở Ngọc Lan... Đúng, là tôi.
Tiêu tư lệnh chính là trung tướng Tiêu Đông Chiến tư lệnh không quân của quân khu Đông Nam, Liễu Tuấn đã gặp ông ta vài lần ở nhà họ Hà.
- Tiêu tư lệnh, hiện giờ tôi phải lập tức tới thủ đô, chuyến bay của Ngọc Lan ...
Liễu Tuấn nói đơn giản yêu cầu của mình.
Giọng trầm vang của Tiêu Đông Chiến vang lên trong ống nghe: - Được, Liễu bí thư, tôi cũng đang muốn tới thủ đô, thế này nhé, bí thư tới sân bay Ngọc Lan, tôi bảo máy bay vòng qua đón.
- Được, cám ơn Tiêu tư lệnh. Liễu Tuấn cũng không nói nhiều, cúp điện thoại nói với đám Dịch Hàn: - Xin lỗi mọi người, thủ đô đột nhiên xảy ra một số chuyện tôi phải tới ngay, vốn muốn mời mọi người ăn cơm, để lần sau vậy.
Đám Dịch Hàn gật đầu, không ai nói gì thêm.
Liễu Tuấn chỉ nói thủ đô xảy ra một số chuyện, rốt cuộc chuyện gì bọn họ không dám suy đoán bừa bãi, nhưng có thể khiến cho Liễu Tuấn khẩn trương như thế, nhất định là chuyện lớn không hề tầm thường, chẳng lẽ Liễu Tấn Tài hay Nghiêm Ngọc Thành xảy ra chuyện.
Nghĩ tới đây liền thấy không thể, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài đều trên 60, trong số lãnh đạo TW, tuổi không coi là lớn lắm, sức khỏe dứt khoát không có vấn đề, có nói về sai lầm chính trị càng không thể, hai vị này đều là người được ủng hộ lớn tiến vào hàng ngũ các cự đầu.
Nhất thời không ai hiểu gì.
Liễu Tuấn sai Tiết Chương Dịch chuẩn bị xe, đưa mình tới sân bay Ngọc Lan.
Tiêu Đông Chiến khẳng định cũng biết được tin tức vội vàng tới thủ đô, chuyên cơ quân dụng từ Kinh Hoa tới Ngọc Lan không cần tới một tiếng.
Tiêu Đông Chiến vài lần gặp Liễu Tuấn ở nhà họ Hà, biết chàng trai trẻ này rất được Hà lão gia tử coi trọng, có tư cách ngồi đánh cờ với Hà lão gia tử, quan hệ với nhà họ Hà không đơn giản , hiện giờ là phó bí thư tỉnh ủy, yêu cầu đi nhờ máy báy, tất nhiên không thể cự tuyệt.
Trên đường tới sân bay, Liễu Tuấn lấy điện thoại ra thông báo cho Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài tin tức này.
Sắp tới kỳ đổi khóa, chẳng những tranh đấu cự đầu khốc liệt, quân đội đấu tranh chưa bao giờ ngơi nghỉ, mục tiêu Hà Vũ hệ là đảm bảo Hà Trường Chinh thuận lợi tại nhiệm, một lãnh đạo khác trong quân đội là Long Khánh Hải là đối thủ mạnh nhất của Hà Trường Chinh, đoán chừng trong lần tuyển cử này cũng sẽ thành phó chủ tịch quân ủy, nhưng ai chủ trì công tác thường ngày có khác biệt lớn.
Theo thông lệ, Hà Trường Chinh trước đó là phủ chủ tịch thường vụ, chỉ cần liên nhiệm thành công, chắc chắn vẫn chủ trì công tác thường vụ, Long Khánh Hải muốn tranh chức này thì chỉ có cách cản trở Hà Trường Chinh liên nhiệm.
Có điều có Hà lão gia tử và Vũ lão gia tử tọa trấn, chuyện này cơ bản đã được xác định.
Còn Nghiêm Liễu hệ khá ngả về phái nhà họ Hà, so hai bên, Hà Trường Chinh tương đối độc lập liên nhiệm tốt hơn, còn Long Khánh Hải thuộc Minh Châu hệ, dù phó chủ tịch Lý Trì Quốc thành công lên đỉnh cao, thì bồi dưỡng cán bộ hệ phái trong quân cũng khó khăn hơn không ít.
Nhưng hiện giờ Hà lão gia tử đột nhiên trúng gió, tình huống cụ thể ra sao chưa rõ, nhưng từ biểu hiện của Tiêu Đông Chiến, và Hà Mộng Doanh, cũng có thể đoán ra tình thế không lạc quan.
Lão gia tử đổ bệnh, tiệu tập con cháu về là bình thường, nhưng ngay cả một đại tướng bên ngòai như Tiêu Đông Chiến cũng triệu tập thì không tầm thường, Hà Vũ hệ đang đưa ra phương sách ứng phó rồi.
Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài hay tin này đều cả kinh.
Hà lão gia tử đột nhiên trúng gió là chuyện chính trị lớn, các đại lão thủ đo sẽ nhanh chóng được thông báo, nhưng nhanh tới đâu cũng không bằng con cháu nhà họ Hà.
Liễu Tấn Tài trầm ngâm không nói nhiều, chỉ dặn y mau chóng tới thủ đô thăm Hà lão, quan hệ của y và Hà Mộng Doanh, ông có thể biết có thể không, nhưng rất rõ việc y được Hà lão coi trọng. Về tình về lý, Liễu Tuấn lúc này đều không thể chậm trễ.
Nghiêm Ngọc Thành thì dặn cẩn thận lời ăn tiếng nói, nghe nhiều nói ít.
Hà Vũ hệ và Nghiêm Liễu hệ gần đây quan hệ khá mật thiết, nhưng chỉ xuất phát từ nhu cầu chính trị, như hiện giờ Nghiêm Liễu hệ "đình chiến" với Cao hệ là do nhu cầu chính trị chung sức đối khác với lực lượng mạnh nhất, Hà Vũ hệ đối diện với khó khăn, Nghiêm Ngọc Thành thân là nhân vật lãnh tụ hệ phái, phải quan tâm đầu tiên tất nhiên là tiền đồ hệ phái.
Liễu Tuấn là người nối nghiệp, ông không muốn y lún quá sâu vào đấu tranh trong quân.
Có điều Nghiêm Ngọc Thành cũng không ngờ Liễu Tuấn liên quan tới Hà Vũ hệ sâu như thế, có muốn đặt mình bên ngoài cũng không được.
Gọi điện cho Nghiêm Ngọc Thành xong, Liễu Tuấn gọi lại vào di động Hà Mộng Doanh, nghe thấy cô đang khóc, lòng Liễu Tuấn không khỏi trầm xuống, chẳng lẽ..
Liễu Tuấn hít sâu một hơi trấn tĩnh lại, nói: - Đừng khóc, trời đã sập xuống đâu! Ông làm sao rồi?
- Không biết, còn đang cấp cứu.
- Ừ, anh sắp tới sân bay, Tiêu tư lệnh sắp qua đón.
- Ừ...
Hà Mộng Doanh vừa khóc vừa gật đầu.
- Yên tâm, người lành có trời giúp, ông sẽ không sao đâu.
Lúc này Liễu Tuấn cũng chỉ biết an ủi như thế.
- Em biết, anh cũng đừng quá lo.
Hà Mộng Doan ngừng nghẹn ngào, nói nhỏ, cô hiểu rõ tình cảm của Liễu Tuấn với lão gia tử, thậm chí còn thân hơn ông bà ruột thịt, duyên phận này này rất hiếm có.
Xe của Liễu Tuấn đi thẳng vào sân bay.
Vốn trong địa phận Ngọc Lan còn có một sân bay quân dụng khác, thuộc về hải quân, có điều nói đang trong quá trình mở rộng, Tiêu tư lệnh chỉ có thể sử dụng sân bay Ngọc Lan.
Liễu Tuấn xuống xe, chắp tay sau lưng đi lại bên cạnh xe, mày nhíu chặt.
Qua cuộc điện thoại vừa nãy, Tiết Chương Dịch và Kha Khải Phàm biết Hà lão gia tử vào viện rồi, họ không biết quan hệ giữa Liễu Tuấn và nhà họ Hà, nhưng biết uy danh hiển hách của Hà lão gia tử, hai người không ai dám nói gì, xuống xe, khẩn trương nhìn Liễu Tuấn.
Lúc này Liễu Tuấn cơ bản đã bình ổn tâm tình, nhưng sắc mặt nặng nề.
Rất nhanh có một người phụ trách chạy tới, khẩn trương chào hỏi, tự xưng họ Lý, phó giám đốc sân bay.
Liễu Tuấn bắt tay ông ta.
Phó giám đốc Lý gải thích giám đốc sân bay tới thủ đô họp, cho nên không thể tới đón tiếp Liễu bí thư, mong Liễu bí thư thông cảm.
Liễu Tuấn xua tay: - Không sao.
Thấy Liễu bí thư tâm tình không tốt, ông ta không dám nói nhiều, chỉ đứng bên cạnh giống đám Kha Khải Phàm nhìn y đi đi lại lại.
Ước chừng mười phút sau, di động giám đốc Lý vang lên, ông ta nói vài câu rồi báo cáo: - Liễu bí thư, chuyên cơ của không quân sắp tới rồi.
- Được.
Liễu Tuấn gật đầu.
Không lâu sau một chiếc máy bay vận chuyển quân dụng cỡ nhỏ đáp xuống sân bay Ngọc Lan, Liễu Tuấn đi lên chuyên cơ, bắt tay trung tướng Tiêu Đông Chiến.
Tiêu Đông Chiến trên 50, là nho tướng có tiếng trong quân, chuyên gia lý luận tác chiến, xuất thân thế gia quân ngũ, cha là cấp dưới của Hà lão gia tử, qua đời trong thời ký đại loạn, Hà lão gia tử hết sức quan tâm Tiêu Đông Chiến.
Liễu Tuấn hàn huyên qua loa với Tiêu Đông Chiến vài câu, rồi ngồi xuống im lặng, lần này tới thủ đô vì bệnh tình nguy ngập của Hà lão gia tử, không thích hợp "giao lưu thân thiện", hai người không quen nhau lắm, càng chẳng có đề tài riêng tư gì.
Tiêu Đông Chiên tuy phát biểu rất nhiều luận văn quân sự dài, nhưng trong cuộc sống không phải là người thích nói chuyện, lúc này sinh ra biến cố lớn, càng tâm sự trùng trùng, không muốn lên tiếng, nhưng ánh mắt thi thoảng liếc qua Liễu Tuấn, có vẻ tò mò.
Con trai ủy viên cục chính trị làm tới phó bí thư tỉnh ủy là độc nhất vô nhị trên toàn quốc, có thể thấy chàng trai nhìn như chưa tới 30 này dứt khoát là có năng lực lơn người, không phải chỉ dựa vào phúc ấm bề trên. Hà lão gia tử xảy ra chuyện lập tức gọi ông ta tới thủ đô, cũng là nhờ Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn tựa hồ nắm mắt dưỡng thần, có điều mỗi lần Tiêu Đông Chiến nhìn qua liền khẽ gật đầu, có thể thấy biết rõ Tiêu Đông Chiến chú ý tới y.
Trước khi thành phố lên đèn, Liễu Tuấn và Tiêu Đông Chiến tới được thủ đô.