Tết vừa mới qua thì cả huyện Hướng Dương từ trên xuống dưới đều vô cùng bận rộn. Kết quả trong buổi tổng kết biểu dương năm ngoái cho thấy rõ những người đứng đầu của các công xã, các khu phải nỗ lực làm việc trong năm mới, để xem có thể được biểu dương ở lần tới hay không, ít nhất không thể để bị cách chức.
Sau khi cải cách, với sự chuẩn bị chắc chắn của chế độ nhận khoán, cuộc sống của nhân dân đã dần ấm no lên, nhu càu với các vật dụng hàng ngày cũng tăng cao.
Sau tết, những góc buôn bán ở huyện Hướng Dương đã xuất hiện thêm một thứ gọi là “thị trường nhân tài.”
Một đám thanh niên trai tráng tập trung ở một chố để giúp người ta làm việc. Cái người ta gọi là giúp công đa phần là làm những công việc như phụ công trình, chuyển vật liệu…không có liên quan đến kĩ thuật. Những người này mang theo một số hành lí đơn giản. Trong gia đình những thứ như chậu rửa mặt, xô nước, ca cốc, bát bằng men thì đều không thể thiếu, công ty bách hoá chuẩn bị không đủ sẽ dẫn đến mấy thành phố bị cắt đứt mạch hàng hoá. Mọi người đều vội vàng đến thành phố Hồng Dương để mua hàng nhưng một chút hàng tồn kho cũng không có lượng hàng làm ra không đủ, ngay cả hàng loại cấp hai, loại chất lượng thấp cũng hết sạch, căn bản không thể nói là hàng hoá được.
Tôn Hữu Đạo rất lo lắng vội vàng.
Anh ta là chủ nhiệm của xã cung tiêu, đích thân lên cửa hàng mua đồ nhưng cũng bị người ta không chút nể tình đuổi ra.
“Tuấn thiếu gia, xưởng sản xuất linh kiện cơ giới của cậu không phải là có thể sản xuất ra các loại máy móc hay sao? Sao lại không sản xuất một số loại máy chế tạo các sản phẩm tráng men? Tôi vừa nhìn thấy cái mặt đắc thắng của tên chủ xưởng sản xuất đồ tráng men thành phố Hồng Dương đã thấy tức rồi.”
Tôn Hữu Đạo bĩu môi rất không cam tâm, trong bàn rượu còn không ngừng lắp bắp.
Tôi bĩu môi cười nói: “Nói anh mù kĩ thuật anh còn không phục. Máy làm đồ tráng men là máy ép dịch lại lớn, anh tưởng rằng nói sản xuất là có thể sản xuất ra được chắc? Xưởng linh kiện muốn sản xuất loại máy ép dịch loại này thì ít nhất phải trong một hai năm nữa.
Tôn Hữu Đạo liền được dập hoả.
Trình Tân Kiến trêu chọc nói: “Cậu tưởng rằng làm chủ nhiệm thì ai cũng nể mặt cậu ư?”
“Thôi đi. Anh tưởng rằng anh mặc trang phục công an mà đáng nể sao. Tôi đi đây, chẳng thèm để ý đến anh.
Trình Tân Kiến uống mấy chén rượu Mao Đài, mặt đã hơi đỏ lên, tức giận nói: “Tôi không tìn không làm ra được mấy cái chậu tráng men? Hắn dám không đưa, tôi sẽ cho hắn một trận.”
“Cũng không cần phải hung hăng như thế đâu. Vì mấy cái chậu men mà nổ súng với người ta sao.”
Biết hắn chỉ ăn nói hàm hồ nên bổn thiếu gia cũng chỉ trêu cho hắn vui mà thôi.
Trình Tân Kiến nhếch môi cười.
Phương Khuê vội rót đầy rượu cho hắn.
Từ khi Phương Khuê đưa cho tôi tin tình báo lần trước, lập công lớn thì tôi đã coi trọng hắn hơn, khi tụ tập với quy mô nhỏ thì thường gọi hắn đến cùng. Tên tiểu tử này ngốc nghếch chút nhưng lại rất ân cần cống hiến, miệng cũng ngọt. “Anh Tuấn trước rồi anh Tuấn sau”, tai nghe cũng thấy vui. Hơn nữa trong những thời khắc mấu chốt thì hắn lại không hề hồ đồ, cũng không phải là không biết gì.
Uống thêm vài chén rượu, tôi thấy Tôn Hữu Đạo vẫn tức giận, trong lòng chợt thay đổi, nói: “Anh Tôn, nếu như anh có cách mời được hai sư phụ từ xưởng làm đồ tráng men ở thành phố Hồng Dương về thì tôi sẽ có cách chỉnh cái xưởng này"
“Có thật không?”
Tôn Hữu Đạo mắt sáng ngời
Tôi mỉm cười gật đầu.
Tên Tôn Hữu Đạo này người khá tinh tường, bảo anh ta đi làm việc này còn giỏi hơn cả bổn thiếu gia, người sống rõ ràng mà anh ta còn có thể lừa thành người chết mà.
Thực ra xây dựng một xưởng làm đồ tráng men thì tiền không thành vấn đề, lợi nhuận từ xưởng linh kiện năm ngoái là hơn 20 vạn, bác năm chỉ phân 2 vạn cho xã viên của đại đội, thêm vào 10 vạn vẫn chưa động vào tí nào của tôi nữa, theo như sổ sách thì xưởng linh kiện còn có khoảng 18 vạn đồng tiền mặt. Sau tết, tôi luôn muốn tìm một hạng mục thích hợp để làm, nếu không tiền ở trong sổ sẽ chỉ là tiền chết.
Nếu như có cơ hội để trở về thời đại hoàng kim này thì sao có thể để tiền chết được?
Chỉ có một xưởng linh kiện thì cũng chẳng có cách nào để Liễu Gia Sơn phất cao lên được. Dù sao Liễu Gia Sơn nam nữ già trẻ có tới hơn 8 trăm người. Kế hoạch của tôi là muốn Liễu Gia Sơn tiến thêm một bước, sau khi đặt tốt nền móng thì lấy Liễu Gia Sơn làm nơi đi đầu, ít nhất là điều động thêm mấy đại đội gần đó chung tay làm giàu. Đương nhiên, tài sản của cá nhân tôi cũng sẽ nhanh chóng tăng lên trong quá trình làm giàu đó.
Muốn làm nghiệp lớn thì quan trọng là phải có nhân tài kĩ thuật.
Xưởng đồ tráng men nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng nếu không có người thực sự hiểu về ngành này tham gia thì có nhiều tiền hơn nữa để đầu tư cũng là công cốc.
Tôn Hữu Đạo thấy ánh mắt chắc chắn của tôi, trong lòng lại thêm chút vững dạ.
Bây giờ anh ta càng lúc càng tin phục tôi, từ khi quen biết với tôi thì chưa có việc gì mà tôi không liệu được trước. Anh ta vốn chỉ là một cán bộ bình thường, nhưng mới trong thời gian nửa năm mà đã thăng lên ba cấp, lên tới hẳn vị trí chủ nhiệm xã cung tiêu, tất cả đều là nhờ tôi ban tặng.
“Được, ngày mai tôi sẽ đến thành phố Hồng Dương tìm người cho cậu.”
Tôn Hữu Đạo có tác phong làm việc nhanh như chớp gió, nhưng hoàn toàn không hồ đồ.
Mắt thấy khoé miệng tên tiểu tử này hiện lên một nụ cười thâm độc, có lẽ là đang muốn dụ dỗ những kĩ thuật viên nòng cốt của xưởng tráng men Hồng Dương để báo thù vì bị họ từ chối.
Trình Tân Kiến cười nói: “Tôn hầu tử, tên tiểu tử này cười có chút ác ý.”
Tôn Hữu Đạo cười hì hì nói: “Tuấn thiếu gia, chuyện này thật sự có thể làm được, trưởng ban dưới quyền tôi có quan hệ họ hàng với một sư phụ họ Đường ở xưởng tráng men Hồng Dương. Quê của người họ Đường đó là ở đây, ông ấy cũng là người của huyện Hướng Dương ta.”
Vừa nghe thấy chuyện tốt này, tôi lập tức hăng hái lên, vội nói: “Vậy người họ Đường đó bao nhiêu tuổi rồi? Xưởng tráng men Hồng Dương có thể thả người đó đi không?”
Tôn Hữu Đạo cười nói: “Cậu yên tâm, ông Đường đó đã nghỉ hưu rồi, xưởng không thể quản được không ấy.”
Ha ha, đây đúng là vừa ngủ mơ rồi, lại có người vừa được đặt lên giường chiếu chăn gối rồi.
Trùng sinh một lần thì vận khí cũng khác.
“Vậy tốt quá rồi, không cần đợi đến ngày mai đâu, uống hết rượu thì anh lập tức đến thành phố Hồng Dương.”
Tôn Hữu Đạo trợn mắt há mồm.
Trình Tân Kiến và Phương Khuê đều cười trộm. Tên khỉ họ Tôn này đúng là tự mang đập chân mình.
“Tuấn…Tuấn thiếu gia, tôi vừa mới từ thành phố Hồng Dương về mà…”
“Nhìn anh kìa, sao chứ, không nỡ xa vợ à?”
Tôi cười mắng.
Tôn Hữu Đạo mặt đã tái đi, ôi trời, đây mà là lời của một đứa trẻ 11 tuổi nói sao?
Thấy Trình Tân Kiến và Phương Khuê đã chuẩn bị châm chọc, họ mà nói thì càng khó nghe hơn, Tôn Hữu Đạo lập tức đầu hàng.
“Được, được, được, cậu nói là được, ai bảo cậu là đại thiếu gia cơ chứ? Ăn xong cơm chúng tôi sẽ đi.”
Tôi cười nói: “Tiểu đồng chí, thái độ làm việc này là được rồi.”
Trình Tân Kiến và Phương Khuê cười ầm lên. Tôn Hữu Đạo bất đắc dĩ, chỉ có thể thầm than trong lòng, Tuấn thiếu gia càng ngày càng quá thể.
Lúc này cửa của căn phòng ăn nhỏ đột nhiên bị đẩy ra, giám đốc của nhà hàng Nhân Dân Tiêu Khánh An cười cười bước vào, đằng sau còn có hai tên mặt mày tươi cười, một già một trẻ.
Tên trẻ tuổi chính là Khang Tiểu Cương, cái kẻ mà tôi không muốn gặp một chút nào. Năm ngoái trong chuyện “tụ hội dâm ô”, tên tiểu tử này cũng có phần, nếu không phải là muốn cứu mấy người có thân phận như Nghiêm Minh thì tôi sẽ chẳng thèm quản sự sống chết của hắn.
Còn người lớn tuổi hơn thì mặc trang phục Trung Sơn, mặt có chút quen quen nhưng nhất thời không nhớ ra
Nhìn thấy hai người đấy Trình Tân Kiến liền hừ một tiếng lớn.
Chú ấy biết Khang Tiểu Cương đã từng đắc tội tôi, tôi còn la hét muốn đích thân xử lí hắn. Trình Tân Kiến quả nhiên là người đáng tin cậy, yêu ghét rõ ràng.
“Tiểu Tuấn này…tôi là Khang Bá Chiêu, ha ha, cha của Tiểu Cương…”
ừm, hoá ra người này chính là cục trưởng Khang Bá Chiêu của cục công thương, cha của tên khốn kiếp Khang Tiểu Cương.
Khi tết đến, ông ta đã từng đến nhà tôi chúc tết, chẳng trách thấy mặt quen quen, chỉ có điều mấy ngày tết, những cán bộ đến nhà tôi chúc mừng quá nhiều, cho dù là bổn thiếu gia thông minh hơn người cũng nhất thời không thể nhớ hết.
Người này lại giáo dục con mình trở thành một kẻ kiêu ngạo ngang ngược, không biết chứ “chết” viết như thế nào, như thế cũng đủ biết ông ta chẳng tốt đẹp gì. Nhưng tôi vẫn đứng lên, khách khí nói: “Cục trưởng Khang, xin chào.”
Tôi đối với những người tương đối lớn tuổi hơn cha như Nghiêm Ngọc Thành, Đường Hải Siêu đều kính trọng gọi là “bác”, còn Khang Bá Chiêu này thì đương nhiên phải xưng hô theo quan hàm. Muốn tôi cũng tôn kính gọi ông ta là “bác” ư, đừng hòng. Nếu như không phải thấy ông ta là cục trưởng công thương, những ngày sau không tránh khỏi phải tiếp xúc thì tôi cũng chẳng thèm để ý đến ông ta làm gì.
“Ha ha, Tiểu Tuấn này, chuyện năm ngoái…ha ha, thật là cảm ơn cháu quá…những việc khác ta cũng không nói nhiều nữa, ta kính cháu một chén…ta cạn trước, cháu cứ tự nhiên…”
Khang Bá Chiêu quả thận uống sạch, Khang Tiểu Cương lại rót đầy chén cho cha mình.
Ừm, tên họ Khang này đường đường là chính khoa thực quyền cục trưởng mà lại chịu nhún nhường trước một đứa nhóc như tôi, còn tận lực kết giao, cũng có thể coi là có mắt. Người ta đã làm như thế thì tôi cũng không tiện ra vẻ.
Nguyên tắc làm người của tôi rất đơn giản: Nếu như xác định một người nào đó là kẻ thù thì dù thế nào cũng phải dìm cho nó xuống, không cho ngóc đầu lên, nhưng nếu chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, mà “oan gia nên giải không nên kết” thì sẽ cho qua. Làm “thiếu gia” thì cũng không thể quá kiêu ngạo bá đạo, làm cho địch nhiều hơn. Phải biết "súng trước mặt dễ cản, tên sau lưng khó phòng".
“Ha ha, cục trưởng Khang khách sáo quá rồi.”
Tôi giơ chén rượu lên nhấp môi, làm ra điệu bộ một chút.
Tửu lượng của tôi vốn không tồi, mấy ngày nay còn được Trình Tân Kiến và Tôn Hữu Đạo liên tục mời đi uống nên cũng tăng thêm rất nhiều.
Khang Bá Chiêu đã tỏ ra “hạ lễ tham kiến” thì cái vẻ nên làm cũng phải làm thôi.
Người ta vẫn nói: có một số người khi bạn coi hắn là người, hắn lại coi người ta là chim, nếu bạn coi hắn là chim thì ngược lại hắn lại coi bạn là người.
Đây người ta gọi là: “nhân chi sơ, tính bản tiện.”
Khang Bá Chiêu nhìn cơm thừa canh cạn trên bàn liền cười nói: “Hôm nay không phiền mọi người nữa, bên tôi cũng có mấy khách, hôm khác tôi nhất định sẽ mời mọi người uống rượu say một trận.
Người này quả thật cũng có chút tinh tường, biết cách không làm cho người ta ghét thêm, chẳng trách có thể lên được chức cục trưởng thương nghiệp.
“Anh Tiêu, sau này chúng tôi đang uống rượu thì đừng để những người vớ vẩn vào trong phòng nhé, phiền chết đi được.”
Đợi cho cha con Khang Bá Chiêu đi ra, Trình Tân Kiến liền hừ mấy tiếng, rất không vui nói với Tiêu Khánh An.
Tiêu Khánh An cũng là một kẻ khéo léo, lập tức liên tục gật đầu, nhưng sau này có nghe lời hay không thì chỉ có trời biết thôi.
Tôn Hữu Đạo làm việc rất nhanh nhẹn, hai ngày sau quả thật hắn đã mời được sư phụ làm tráng men từ thành phố Hồng Dương về huyện Hướng Dương. Đại danh của sư phụ ấy là Đường Nguyên Anh, hơn 60 tuổi, đỉnh đầu tóc đã rụng một nửa, những chỗ tóc còn lại thì rất thưa thớt, đều đã bạc trắng rồi. Có điều tinh thần tráng kiện, dáng người hơi mập một chút, dường như còn đang ẩn chứa một tinh lực vô cùng.
Thấy Đường Nguyên Anh, tôi cảm thấy rất hài lòng.
Làm đồ tráng men là một công việc rất vất vả, giả sử như Tôn Hữu Đạo đưa cho tôi một người nửa sống nửa chết, cho dù kĩ thuật có được thì cơ thể e rằng cũng không dùng được. Tôi vốn muốn để cho ông ấy nghỉ ngơi một đêm, dù sao ngồi 4, 5 tiếng đồng hồ trên ô tô cũng quá vất vả rồi. Không ngờ Đường Nguyên Anh lại rất khoẻ mạnh, không cần phải nghỉ ngơi, yêu cầu lập tức đến Liễu Gia Sơn khảo sát.
Được, nếu như người ta đã có ý thức làm việc cao như vậy thì đám trẻ chúng tôi không thể xem nhẹ.
Chỉ khổ cho Tôn Hữu Đạo và người tài xế của xã cung ứng, hai, ba trăm cây đi từ thành phố Hồng Dương về đây, thở còn chưa kịp mà đã phải lập tức đến Liễu Gia Sơn.
Bây giờ xã cung tiêu cũng rộng rãi hơn rồi. Rau Đại Bằng không những kiếm về cho Tôn Hữu Đạo một cái chức mà cũng kiếm về được cho hắn một khoản tiền không nhỏ. Tuy nói đại bộ phận là nộp lên trên, lấy nghiệp vụ cần thiết làm đầu, giữ lại một ít để mua hai chiếc xe nhỏ, cải thiện điều kiện làm việc, những cũng là thiên kinh địa nghĩa, không ai có thể đàm tiếu gì.
Tôn Hữu Đạo nói một tiếng “lái đi” thì tì xế cũng không dám oán hận một câu, đạp vào chân ga và phóng đi. Chỉ là trong lòng thầm oán trách, đứa nhóc này là ai chứ, sau chủ nhiệm Tôn lại phải tỏ ra kính trọng nó?
Chiếc xe đã lái đến Liễu Gia Sơn, Đường Nguyên Anh vừa nhìn thấy tấm biển “Xưởng chế tạo linh kiện cơ giới” ánh mắt lập tức trở nên kích động, liên tục nói: “Không ngờ, thật không ngờ, Liễu Gia Sơn lại có một công xưởng to như thế này.”
Đường Nguyên Anh vốn là người của công xã Cửu Lý Phô thuộc huyện Hướng Dương, vừa mở mồm ra là phát ra giọng địa phương. Theo như những gì ông ấy nói thì đã ra ngoài làm việc hai mươi mấy năm rồi, từ khi xưởng sản xuất đồ tráng men xây xưởng, ông ấy đã tham gia rồi, làm một mạch đến khi nghỉ hưu. Cách xa nhà đã hai mươi mấy năm, nhưng giọng địa phương vẫn y như trước, đúng là khó có được.
Đến phòng làm việc của xưởng cơ giới, chỉ có một mình kế toán Trương Vân Hà ở đấy, có lẽ bác năm và Trương Lực đều đang bận.
Trương Vân Hà thấy tôi bước vào liền vội vàng đứng lên chào.
“Kế toán Trương, phiền cô đi tìm bác năm về đây, cháu có chuyện muốn nói với bác ấy.”
“Ừ.”
Trương Vân Hà đang chuẩn bị rót trà thì nghe tôi nói vậy vội vàng đặt cốc xuống, chạy một mạch ra ngoài. Trương Vân Hà vốn là làm công việc kê xuất nhập của khu Thạch Mã, cũng coi như là người chính tông, bất luận là khí chất hay là cách trang điểm thì đều thấy có sự khác biệt với những phụ nữ nông thôn bình thường. Trong đại đội Liễu Gia Sơn mà lại gặp được một người giống nữ cán bộ như vậy, Đường Nguyên Anh thầm tỏ ra kính trọng tôi, lại nghĩ về việc khi Tôn Hữu Đạo gặp tôi liền nói chuyện thân thiết, ăn nói nịnh hót, Đường Nguyên Anh lại càng cảm thấy kì lạ, không biết đứa trẻ này có lai lịch như thế nào, không chịu được nên nhìn dò xét bổn thiếu gia từ trên xuống dưới.
Tôi biết trong lòng ông ấy đang nghĩ gì, liền cười nói: “Bác Đường, nhiều năm không về quê rồi nhỉ? Hay là tối nay cháu đưa bác về Cửu Lý Phô thăm lại một chút?”
Đường Nguyên Anh lắc đầu nói: “Bên Cửu Lý Phô cũng không có người thân thích nào, công việc vẫn quan trọng hơn.”
Tôi giơ dọc ngón tay cái lên tán thưởng: “Bác Đường không hổ là tấm gương lao động. Đợi một lát bác năm tới thì hai bác hãy nói chuyện với nhau nhé.”