Nhà họ Lữ được Trầm Nhiêu đồng ý cám ơn rối rít, bà Lữu lấy ra một phòng bì nhét vào tay Trầm Nhiêu nói Trầm Nhiêu bị thương vì Trân Trân nhà bà ta muốn thể hiện chút tâm ý.
Cái phong bì này nói thế nào Trầm Nhiên không nhận, đùn đẩy một hồi, bà Lữ không lay chuyển nổi Trầm Nhiêu, đành phải thu lại cám ơn lần nữa rồi cả nhà ba người dìu nhau rời đi.
Trầm Nhiêu tâm tình sa sút nhìn Liễu Tuấn nói: - Tại sao hiện giờ cơ quan chấp pháp nước ta thành ra như thế.
Liễu Tuấn bình thản nói: - Không phải cơ quan chấp pháp thay đổi, đây chỉ là trường hợp đặc biệt.
Trầm Nhiêu biẽu môi: - Hừ, trường hợp đặc biệt mà em đụng phải luôn? Em không tin! Người làm việc trong cơ quan quốc gia các anh chỉ biết che đậy chân tướng.
Liễu Tuấn cười không nói.
Trải qua mấy ngày tiếp xúc, thêm vào vì "Hạ Hiểu Tình", Liễu Tuấn đã vô cùng hiểu tính cách của Trầm Nhiêu, cô gái này là sinh viên từ sáng tới tối nói thế giới thật đẹp ánh nắng thật ấm áp, biết rất ít về những giai tầng đặc quyền tồn tại phổ biến trên thế giới.
Liễu Tuấn chẳng muốn giải thích cho cô, cứ để cho cô tin "thiên hạ vô tặc" là được rồi.
- Bất kể như thế nào em cũng nhất định đi làm chứng. Cho dù nhà họ Lữ không đi kiện em cũng kiện! Hừ bọn chúng thiếu chút nữa đâm chết em.
Trầm Nhiêu nói chắc chắn.
- Nhiêu Nhiêu ăn nói bậy bạ cái gì đây? Đang yên lành sống sống chết chết cái gì?
Bà Trầm lập tức quát, bà là loại người khá mê tín, thấy con gái tự nhiên nói gở, tất nhiên là không vui rồi.
Trầm Nhiêu len lén thè lưỡi ra.
- Trầm Nhiêu, mình ủng hộ bạn! Đám người này thật không coi ai ra gì nữa.
Lý Mặc ở bên cạnh cổ vũ.
- Cậu bạn này, chuyện trên xã hội rất phức tạp, các cháu còn đi học chưa hiểu được đâu.
Bà Trầm nói với chút phật ý, bà vốn không tán thành Trầm Nhiêu quá mức xen vào chuyện này, chỉ nghĩ thôi cũng biết lai lịch đối phương không đơn giản, đi xe BMW chưa nói, ban ngày ban mặt đâm xe vào người ta , đâm xong lại còn muốn đè lên, có người ngăn phía trước cũng không dừng lại, không phải nhà giàu có bình thường làm được, phải là loại người cực kỳ quyền thế, bất kể quyền thế này tới từ phía quan viên hay xã hội đen, thì bá tính bình dân như nhà họ Trầm cũng không trêu chọc nổi, nhưng trước mặt nhà họ Lữ, bà Trầm không tiện ngăn cản.
Dù sao bà cũng không muốn đả kích tinh thần trọng nghĩa của con gái.
Nhưng Lý Mặc ở bên cạnh "xúi bẩy" thì bà ta không vui.
Một sinh viên đại học thì ủng hộ được cái gì?
Tựa hồ vì chứng minh cho "lý luận" của bà Trầm, nhà họ Lữ vừa mới đi đã có hai nam nhân mặc áo đen đi thẳng tới, trong đó một người trên 30 một người trên 20. Nhìn rõ ràng một chủ một phó, nhưng cả hai người đều mang vẻ tà khí khó diễn tả, bà Trầm thay chồng quản lý chuyện làm an, người trên xã hội thấy nhiều rồi, nên lập tức nhận ra, mặt biến sắc.
- Cô Trầm Nhiêu phải không?
Nam nhân lớn tuổi hơn tới trước mặt Trầm Nhiêu miệng cười nhưng mặt lạnh tanh nói.
Người này tướng mạo không tệ, nhưng con mắt tam giác làm người ta nhìn rất khó chịu, nhất là trong con mắt đó ánh lên vẻ lạnh lẽo, làm người ra rờn rợn.
Hiển nhiên Trầm Nhiêu cảm nhận được tà khí trên người mắt tam giác, thân hình nhỏ nhắn co lại, dè dặt hỏi: - Tôi là Trầm Nhiêu, anh là ai?
- Ha ha , tôi là bạn của Vệ Vũ Minh, có thể cô Trầm Nhiêu còn chưa biết Vệ Vũ Minh là ai đâu nhỉ.
Mắt tam giác tiếp tục cười giả dối, cứ tưởng rằng là phong độ lắm.
Trầm Nhiêu cắt ngang lời hắn: - Tôi biết Vệ Vũ Minh là chủ cái xe BMW kia.
Sau khi xảy ra tai nạn, cảnh sát giao thông theo lệ tới gọp Trầm Nhiêu tìm hiểu tình hình, hơn nữa còn đại biểu cho chủ xe trả chi phí thuốc men nhất định cho Trầm Nhiêu.
Mắt tam giác nói: - Cô Trầm Nhiêu biết thì tốt rồi, hôm nay tôi đại biểu cho Vệ Vũ Minh tới xin lỗi, hôm đó Vệ Vũ Minh đi xe không cẩn thận chẳng may xô phải cô Trầm, thật xin lỗi.
Trầm Nhiêu lạnh lùng nói: - Chẳng may xô phải sao? Tôi đứng ngay trước xe, hắn trực tiếp xô tới! Nói nghiêm trọng một chút thì là cố ý giết người.
Mắt tam giác trong mắt ánh lên vẻ hung dữ, nhưng vẫn vẻ mặt cười giả dối, nói: - Ha ha, cô Trầm hiểu lầm rồi, Vệ Vũ Minh tuyệt đối không phải cố ý, chỉ là phanh không kịp cho nên làm cô bị thương một chút, các đồng chí đội cảnh sát giao thông đều nhận định như vậy.
- Phanh không kịp?
Trầm Nhiêu trợn tròn mắt.
Chẳng lẽ cảnh sát giao thông nhận định như thế thật?
- Này các người có nhầm không? Thế nào là phanh không kịp? Trầm Nhiêu nói đúng, là cố ý giết người. Lý Mặc ở bên cạnh không nhịn được xen vào.
Mắc tam giác đổi thái độ, nhìn Lý Mặc dữ dỗi, lạnh lùng nói: - Anh bạn trẻ, quan hệ gì với cô Trầm Nhiêu thế? Chúng tôi nói chuyện với cô Trầm Nhiêu, tới lượt cậu xen vào không? Tên áo đen phía sau tiến lên một bước hung dữ nhìn Lý Mặc, tựa hồ chỉ cần một lời không thích hợp là ra tay. Kẻ này cao lớn không thua kém gì Liễu Tuấn, tay chân trông rất mạnh mẽ, mặt tàn nhẫn, Lý Mặc thấy thế thì câm nín, bậc giác lùi lại một bước.
- Cậu ấy là bạn của tôi, lời cậu ấy nói là điều tôi muốn nói.
Trầm Nhiêu không sợ, cứng cỏi nói.
- Ha ha, cô Trầm Nhiêu, tục ngữ có câu, oan gia nên cởi không nên kết, cô còn đi học, rất nhiều chuyện trên xã hội chưa hiểu được đâu. Ở đây có chút tiền, coi như biểu thị tâm ý của chúng tôi an ủi không cẩn thận làm bị thương cô Trầm Nhiêu.
Mắt tam giác nói rồi lấy một chiếc phong bì dầy đặt vào xe lăn của Trầm Nhiêu, cái phong bì đó không dán miệng, lộ ra một xấp tờ 100, chừng 4,5 vạn đồng, đều là tiền mới cứng.
- Ngoài ra chi phí thuốc men trị liệu ở bệnh viện của cô Trầm Nhiêu đều là do chúng tôi gánh chịu, chúng tôi hi vọng cô Trầm Nhiêu sớm ngày bình phục quay lại học tập. Nếu cô Trầm Nhiêu không may xảy ra chuyện gì, chẳng phải đáng tiếc sao? Cô Trầm Nhiêu còn trẻ xinh đẹp như thế, rất có tiền đồ, đừng hành động theo cảm tính mà hủy cả đời của mình.
Mắt tam giác mỉnh cười nói, ánh mắt không nhìn Trầm Nhiêu mà nhìn bà Trầm và Liễu Tuấn ở bên cạnh.
Đoán chừng mắt tam giác chẳng coi Trầm Nhiêu vào đâu, cô sinh viên còn chưa rõ việc đời, mắt tam giác cho rằng không dễ đối phó, quyết định phải là bà Trầm và Liễu Tuấn, y xuất hiện ở đây, chắc là thân thích bạn bè gì đó của Trầm Nhiêu.
- Ý gì đấy hả? Mua chuộc tôi à?
Trầm Nhiêu tức giận quát.
Mắt tam giác không để ý tới cô, đi thẳng về phía bà Trầm nói: - Đây chắc là mẹ cô Trầm Nhiêu?
Trầm Nhiêu gật đầu.
Mắt tam giác quay sang Liễu Tuấn: - Xin hỏi vị này xưng hô ra sao? Có quan hệ gì với cô Trầm Nhiêu.
Liễu Tuấn lạnh nhạt đáp: - Tôi họ Liễu, là bạn của Trầm Nhiêu.
Mắc tam giác tươi cười nói: - Liễu tiên sinh, rất vui được gặp, là thế này bà Trầm, Liễu tiên sinh. Chúng tôi thực sự có thành ý giải quyết vấn đề, chúng ta không phải đều hi vọng cô Trầm Nhiêu có thể nhanh chóng khỏe mạnh xuất viện sao? Nếu như có gì ngoài dự liệu thì thật không hay, không thể vì sĩ diện mà hủy tiền đồ của mình ! Hai vị nói có đúng không?
Phải nói tên mắt tam giác này là "cao thủ đàm phán", nắm được bản chất vấn đề, lại luôn mỉm cười làm người ta không thể cao giọng trước mặt hắn.
Bà Trầm bất giác gật đầu.
Bảo vệ chính nghĩa đương nhiên quan trọng, nhưng bà không muốn các cả tiền đồ thậm chí là tính mạng của con gái vào.
Mắt tam giác lấy một cái ra mấy vạn đồng lại còn hứa trả toàn bộ chi phí thuốc men cho Trầm Nhiêu, điều kiện như thế là hậu hĩnh rồi, gián tiếp chứng minh, bọn chúng nói không phải là hù dọa, nếu Trầm Nhiêu không chịu hòa giải, bọn chúng sẽ nói được làm được.
So sánh hai mặt, bà Trầm đưa ra lựa chọn không chút do dự.
Trầm Nhiêu mặt đỏ bừng bừng, quát lên: - Mau đem tiền của các người đi, tôi không sợ các người uy hiếp đâu.
Mắt tam giác không hề để ý tới cô, nhìn Liễu Tuấn nói: - Liễu tiên sinh nếu là bạn của cô Trầm Nhiêu thì hẳn phải suy nghĩ cho bạn bè chứ? Hi vọng tiên sinh có thể khuyên giải cho cô Trầm Nhiêu một chuyến, cô ấy còn trẻ chưa hiểu chuyện mà.
Bà Trầm gật đầu là đồng ý điều kiện của Liễu Tuấn rồi, mắt tam giác hi vọng Liễu Tuấn cũng có thể giúp thuyết phục, nhìn y có vẻ là loại người đưa ra quyết định được, ý kiến của y nhất định Trầm Nhiêu sẽ coi trọng.
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói: - Chuyện này để cho cảnh sát xử lý đi.
Mắt tam giác ngẩn ra rồi lập tức tươi cười gật gù: - Đúng đúng, Liễu tiên sinh nói quá chính xác, chuyện này phải do cảnh sát xử lý, vậy Liễu tiên sinh, bà Trầm, cô Trầm, chúng tôi không quấy nhiễu nữa, hi vọng cô Trầm sớm ngày bình phục! Tạm biệt.
Mắt tam giác nói xong không nấn ná gì, quay người đi luôn.
Tên đàn em trước khi đo còn trừng mắt nhìn Lý Mặc một cái.
- Này, các ngươi cầm tiền đi, tôi không cần.
Trầm Nhiêu tức tới bể phổi, hét lớn vào bóng lưng tên mắt tam giác.