Cuộc họp thông báo kết thúc, Trần chủ nhiệm lập tức dẫn người trong tổ công tác trở về Ngọc Lan, ngay cả bữa tối cũng không kịp ăn, cả đám người ôm bụng đói quay về.
Không đi không được.
Tình huống cuối cùng trở thành như thế này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Trần chủ nhiệm, bất kể là Phượng Trí Dũng có vấn đề hay không tổ công tác không thể ở lại được nữa.
Chuyện bày ra đó rồi, nó là cuộc đấu tranh giữa Liễu Tuấn và Hàn Húc, thế lực đứng sau hai người này Trần chủ nhiệm không thể chọc vào một phe nào, cho dù là Đoạn Định Viễn cũng không thể dễ dàng ra quyết định, vấn đề thể diện Trần chủ nhiệm hiện giờ đã hoàn toàn không bận tâm tới nữa, ông ta ta chỉ lo cùng với tranh đấu kịch liệt ở Tiềm Châu, liệu có cuốn ông ta thậm chí cả kỷ ủy tỉnh vào hay không.
Bất kể thế nào lần này kỷ ủy tỉnh có hiềm nghi bị người ta sai phái, mẫn cảm một chút nói kỷ ủy tỉnh nhắm vào Tiềm Châu nhăm vào Liễu Tuấn là hoàn toàn có thể. Đường đường là cơ quan kiểm tra kỷ luật cấp tỉnh tham dự vào đấu tranh chỉnh trị, bị người ta lợi dụng, không khéo thành cái cớ cho cao tầng điều chỉnh kỷ ủy tỉnh.
Đồng chí Hình Chính Du ghét ác như thù, chỉ sợ khó chấp nhất được cơ quan cấp tỉnh bôi nhọ công tác kiểm tra kỷ luật.
Sau đó một chút, chiếc xe số một thành ủy cũng vội vã lên đường tới tỉnh.
Đó là một đêm định sẵn rất nhiều kẻ mất ngủ.
Ba ngày sau Hàn Húc từ Ngọc Lan trở về, sắc mặt không dễ coi lắm.
- Thị trưởng, Hàn bí thư về rồi.
Vu Hoài Tín vừa đặt một chồng tài liệu lên bàn Liễu Tuấn vừa nói.
Một ngày sau cuộc họp báo cáo, kỷ ủy Tiềm Châu ra quyết định lập tức thực hiện song quy Vương Hải.
Đồng thời rất nhiều cán bộ cấp khoa của Giang Thành cũng bị kỷ ủy mới đi uống trà.
Một trận động đất quan trường đang từ Giang Thành lan ra.
Kết hợp với việc "Hàn Húc" mất tích ba ngày, đủ các loại tin đồn bay khắp ngóc ngách của quan trường Tiềm Châu, mọi người đều có dự cảm cuộc đấu tranh của hai lãnh đạo đứng đầu lần này sẽ không thể kết thúc lặng lẽ. Qua cuộc đấu tranh này coi như Hàn Húc và Liễu Tuấn hoàn toàn trở mặt, về sau dù là sự hài hòa bề ngoài cũng không thể duy trì được nữa.
Bí thư và thị trưởng thế như nước với lửa sẽ tạo thành ảnh hưởng bất lợi cho công tác của Tiềm Châu.
Một bộ phận cán bộ chính trực lo lắng trùng trùng.
Hải năm qua Tiềm Châu sải bước tiên tới, tổng giá trị sản xuất vượt qua Ngô Tây là điều thành kết cục đĩnh sẵn, mọi người đang hăm hở sắn tay áo chuẩn bị thực hiện kế hoạch ba năm do Liễu thị trưởng đề ra thì đột nhiên xảy ra chuyện này, lòng tin của mọi người khó tránh khỏi bị dao động.
Nội bộ không đoàn kết sao có thể đồng tâm hiệp lực kiến thiết?
May mà Hàn bí thư "mất tích", các công việc ở Tiềm Châu vẫn tiến hành đúng trật tự, tất cả đã có Liễu thị trưởng mà.
Nghe Vu Hoài Tín nói thế, Liễu Tuấn cười: - Cũng nên về rồi.
Vu Hoài Tín lấy dũng khí nói: - Thị trưởng, phải chăng Cù bí thư có quyết định với việc này rồi?
- Lời này cậu nên đi hỏi Cù bí thư, tôi không dám suy đoán bừa.
Vu Hoài Tín gãi đầu không dám nói nữa, có điều vẻ mặt Liễu thị trưởng tựa hồ không hề nổi giận làm Vu Hoài Tín yên tâm trở lại, Liễu Tuấn đóng văn kiện trước mặt lại, cầm điện thoại bấm số.
- A lô.
Bên kia là giọng của thư ký Tiểu Ngô.
- Ngô chủ nhiệm phải không? Tôi là Liễu Tuấn ở Tiềm Châu, đúng, là tôi đây. Nhờ Ngô chủ nhiệm xin chỉ thị của Cù bí thư, nói tôi có chuyện muốn báo cáo, không biết Cù bí thư có thời gian không? Liễu Tuấn giọng rất bình tĩnh.
Vu Hoài Tín cả kinh nhìn Liễu Tuấn một cái, lúc này cầu kiến Cù bí thư, chẳng lẽ Liễu thị trưởng chuẩn bị ngả bài rồi? Vu Hoài Tín lòng kích động.
Tiểu Ngô hiển nhiên cũng không ngờ rằng Liễu Tuấn lại chủ động cầu kiến Cù Hạo Cẩm, chuyện thế này chưa bao giờ xảy ra, với sự mạnh mẽ nổi tiếng của Cù Hạo Cẩm, thường bí thư thành ủy không dám chủ động cầu kiến ông ta.
Về phần Liễu Tuấn, ai cũng biết Cù Hạo Cẩm chẳng ưa gì y.
Ngô chủ nhiệm hơi ngẩn ra một chút mới lập tức liên tưởng tới trận phong ba sinh ra mấy ngày trước ở Tiềm Châu, vội nói: - Vâng, Liễu thị trưởng chờ một chút, tôi đi xin chỉ thị Cù bí thư.
Thường thì cán bộ cấp dưới cầu kiến bí thư tỉnh ủy, Tiểu Ngô cũng không cần vội báo cáo, thể nào cũng phải chú ý thể diện mà, có điều với yêu cầu của Liễu Tuấn, Ngô chủ nhiệm không dám chậm trễ.
Một số người có thể từ từ nhưng một số người khác tuyệt đối không thể chậm trễ.
Tiểu Ngô xem đồng hồ rồi gõ cửa văn phòng đi vào nói: - Bí thư, đồng chí Liễu Tuấn ở Tiềm Chaau vừa gọi điện tới, nói có chuyện muốn báo cáo với bí thư, bí thư xem có thời gian nghe báo cáo không?
Cù Hạo Cẩm nghe thế ngẩng đầu lên, trầm ngâm một lúc mới nói: - Được, cậu an bài thời gian đi.
Tiểu Ngô nói: - Ngày mai từ 9h tới 9h40 không có an bài quan trọng nào.
- Được.
Cù Hạo Cẩm gật đầu rồi chăm chú vào văn kiện trước mặt, tựa hồ không để ý tới chuyện này lắm.
Tiểu Ngô lặng lẽ lùi ra, báo cho Liễu Tuấn quyết định của Cù Hạo Cẩm.
Liễu Tuấn ngay trong đêm lên tỉnh, không đi gặp đám Cận Hữu Vi mà tới thằng chỗ Lăng Nhã.
Trong cặp hồ sơ của Liễu Tuấn, có tài liễu đám Hàn Húc đã xem qua , cũng có tài liệu mà một số lãnh đạo thành ủy khác chưa ai được xem, những tài liệu này chắc chắn là đưa tới cho Cù Hạo Cẩm xem.
Liễu Tuấn từng suy nghĩ xem trực tiếp đưa tài liệu này cho Cù Hạo Cẩm hay thông qua Cận Tú Thật, cuối cùng vẫn quyết định tự mình giao cho Cù Hạo Cẩm, quyết định như thế chủ yếu là do phân tích tích cách của Cù Hạo Cẩm.
Ông ta nhậm chức ở tỉnh A được ba năm, trong thời gian đó không khỏi có vài va chạm không vui vẻ gì với Liễu Tuấn, thậm chí có thể nói cho tới tận bây giờ Cù Hạo Cẩm vẫn chưa từ bỏ ý định đẩy Liễu Tuấn ra khỏi tỉnh A.
Thực ra các đại lão trong hệ phái của ông ta cũng có chút đánh giá về Liễu Tuấn, chỉ một mình Liễu Tuấn cho dù có là người nối nghiệp của Nghiêm Liễu, nhưng tuổi quá trẻ, vị trí không quan trọng, nhưng vì sự tồn tại của y mà một số lực lượng ở tỉnh ngả theo Nghiêm Liễu hệ, trong đó có mấy vị thưởng ủy tỉnh, trước đó Nghiêm Liễu thậm chí cả hệ phái của hai người đều không chạm được vào tỉnh A.
Người trẻ tuổi này đúng là có thể tự dựng lên một phái.
Cho dù xảy ra nhiều chuyện không hay với Cù Hạo Cẩm, nhưng ấn tượng của Liễu Tuấn với ông ta không tệ, ít nhất không chơi thủ đoạn ngậm, có khi độ người đứng đầu một tỉnh.
Liễu Tuấn quyết định xòe bài trước mặt ông ta là thể hiện sự tôn trọng, nếu như chiêu này do Cận Tú Thật thực hiện thì hiệu quả thực tế càng tốt hơn, nhưng ấn tượng về y trong lòng Cù Hạo Cẩm sẽ càng tệ.
Cù Hạo Cẩm giống Nghiêm Ngọc Thành đều là người cực kỳ kiêu ngạo.
Một đối thủ kiêu ngạo muốn được tôn trọng.
Nhưng không may là đồng chí Liễu Tuấn cũng cực kỳ kiêu ngạo, hai đối thủ kiêu ngạo đối mặt với nhau giải quyết vấn đề ổn thỏa hơn, dù kết quả ra sao cũng có thể giữ được tôn nghiêm của mình.
Liễu Tuấn đột nhiên tới làm Lăng Nhã hết sức bất ngờ lẫn vui sướng.
Từ khi Giao Giao theo Khâu Tỉnh Xuyên tới tỉnh D, Lăng Nhã mất đi một người bạn thân có thể nói mọi điều, trong lòng buồn bã thể náo có thể hiểu được, khi Giao Giao vừa mới đi, gần như mỗi ngày Lăng Nhã và Giao Giao đều nói chuyện điện thoại một hai tiếng, hiện giờ dù đã dần thích ứng rồi, nhưng cách hai ngày vẫn gọi điện một lần.
Lăng chủ nhiệm đang buồn bã thì niềm vui từ trên trời rơi xuống, Lăng Nhã mừng đến thế nào khỏi phải nói, vội vàng nhận lấy cặp hồ sơ của Liễu Tuấn thay dép cho y, cười chúm chím nói: - Thị trưởng đại nhân sao hôm nay lại có thời gian đi thăm nhân viên công tác cơ quan thế?
Liễu Tuấn cười lớn, bẹo má cô một cái nói: - Nhân viên công tác cơ quan lẳng lơ thế này thị trưởng đại nhân đương nhiên phải thường xuyên đến thăm một chút.
- Anh mới là đồ lẳng lơ.
Lăng Nhã không chịu vung nắm đấm lên đánh y.
Liễu Tuấn thận tay nắm lấy cổ tay như ngọc của Lăng Nhã thơm một cái rồi bế cả người cô lên, cười hi hì đi tới ghế sô pha, đặt Lăng Nhã ngồi lên đùi mình.