Cơ quan chấp pháp cưỡng ép yêu cầu Cty Ngũ Thành đóng cửa, khi ấy Liên Ngũ Thành không ở trong công ty, mà trốn ở một biệt thự nhỏ hẻo lánh chơi đời phóng đãng cùng hai cô gái, sau đó hắn nhận được điện thoại của tên đàn em.
- Ngũ ca, không hay rồi cảnh sát cà bộ đội vũ trang tới rất đông đóng cửa công ty của chúng ta. *** Mình không dịch là Anh Ngũ mà dịch Ngũ ca, vì đây là cách gọi kiểu giang hồ, như đại ca vậy.
Tên đàn em đó tên là Nhị Cầu, tên đầu mục chỉ huy ở công ty Ngũ Thành, đừng thấy hắn có cái tên nhà quê mà coi thường, hắn là một nhân vật có hạng trong giang hồ, cực kỳ có can đảm, gặp phải chuyện luôn trấn tĩnh, ngay cả Liên Ngũ Thành cũng rất nể trọng hắn.
Nhưng lúc này rồi tới cả Nhị Cẩu cũng không bình tỉnh nổi nữa.
- Có cả bộ đội vũ trang?
Liên Ngũ Thành cả kinh.
- Vâng, có rất đông bộ đội có vũ trang, đi mười mấy xe tới, gần hai trăm người mang súng đạn thật, còn có cảnh sát chống bạo động.
Liên Ngũ Thành mặt mày tái mét, nói: - Hỏng rồi! Nhị Cẩu, bỏ hết tất cả chạy đi, có thể chạy thoát là thắng lợi, nhanh lên.
Nói rồi Liên Ngũ Thành cúp điện thoại, xoay người xuống giường, cuống cuồng mặc quần áo, Liêu Ngũ Thành ngông cuồng nhưng làm việc lại rất cẩn thận, cho dù ở thị xã có quan hệ vững chắc, Mạc Tiểu Bình cũng đã đồng ý làm thủ tục bổ xung cho hắn, nhưng Liên Ngũ Thành không dám sơ xuất, mấy ngày qua hắn cơ bản không lộ diện ở Cty Ngũ Thành, chỉ liên hệ qua điện thoại.
Chỉ khi tới biếu xén cho các "ông lớn" trong thị xã thì hắn mới đích thân ra mặt, có điều bình thường cũng chỉ xuất hiện vào buổi tối, còn ban ngày cơ bản là bốc hơi khỏi cõi đời.
Liên Ngũ Thàn dự cảm được lần chình đốn này không tầm thường, mấy lãnh đạo ở Giang Thành chưa chắc đã kháng cự được, dù sao thì hai người đứng đầu thành phố đều đã hạ mệnh lệnh rồi. Chẳng may Giang Thành không chống lại nổi, hắn còn ở công ty là tự chuốc lấy phiền phức.
- Ngũ ca, có chuyện gì thế?
Một trong hai cô giá ép tấm thân trần truồng lên lưng hắn, ỏn ẻn hỏi.
- May lấy quần áo của tôi lại đây.
Liên Ngũ Thành đẩy ngay cô ta ra, vội vàng thu dọn đồ đạc.
Hai nữ nhân kia lúc này mới biết xảy ra chuyện lớn rồi, hốt hoảng giúp Liên Ngũ Thành, kẻ này trở mặt nhanh hơn trở bàn tay, chọc giận hắn sợ có khóc cũng chẳng tìm ra nổi phần mộ.
Liên Ngũ Thành nhanh chóng thu dọn xong, lên xe rời khỏi biệt thự.
Sự thực chứng minh trực giác của Liên Ngũ Thành là hoàn toàn chính xác, lần này thành phố quyết tâm, Liễu Tuấn sau khi nghe xong báo cáo của Phượng Trí Dũng lập tức ra quyết định.
Đương nhiên hành động trọng đại như thế theo thông lệ phải trao đổi với Hàn Húc.
Liễu Tuấn nhấc điện thoại lên đích thân gọi điện cho Hàn Húc.
- Bí thư, tôi là Liễu Tuấn, bí thư có thời gian không? Tôi có chuyện muốn báo cáo.
Phượng Trí Dũng nghe giọng điệu ngày của Liễu Tuấn thì đoán Liễu Tuấn có khả năng sắp hành động lớn rồi, nhất thời trong lòng thấp thỏm.
Hàn Húc cười nói: - Được, mời thị trưởng qua đây.
Liễu Tuấn đặt điện thoại xuống lập tức đứng dậy, Phượng Trí Dũng cũng đứng dậy theo.
- Đồng trí Trí Dũng, hãy về nhà khách nghỉ ngơi một chút đi, đừng đóng điện thoại, để còn giữ liên thường xuyên.
- Vâng thưa thị trưởng.
Phượng Trí Dũng cố kỉm chế sự kích động, Liễu Tuấn nói rất bình tĩnh, nhưng hành động thực tế đã cho thấy rõ sự ủng hộ với hắn, xem ra mình lại tới gần con thuyền Liễu hệ hơn một chút.
- Dùng cảnh sát bộ đội vũ trang cưỡng ép đóng cửa mỏ trái phép?
Trong văn phòng bí thư, Liễu Tuấn và Hàn Húc ngồi đối diện với với nhau, Hàn Húc nghe xong Liễu Tuấn trình bày kế hoạch thì nhíu chặt mày.
Theo ý của Liễu Tuấn, việc chỉnh đốn mỏ quặng ở Giang Thành không thể trì hoãn thêm, chỉ dựa vào lực lượng của Giang Thành là không thể hoàn thành nhiệm vụ này, vì thế Liễu Tuấn đề nghị thành ủy can thiệp, các cục an toàn, cục giám sát, cục công an thành lập đội liên họp chấp pháp hành đồng.
Xét thực tế phức tạp ở Giang Thành, Liễu Tuấn đề nghị dùng bộ đội vũ trang "hộ giá" cho đội ngũ chấp pháp.
- Đúng, tình thế ở Giang Thành không cho phép kéo dài thêm nữa, David Liêu đã hơn một tháng không dám về công ty, cứ tiếp tục thế này công trình giai đoạn hai khẳng định không thể thi công. Đây là ảnh hưởng rất xấu, công tác mời gọi đầu tư của chúng ta sẽ trở nên vô cùng bị động! Thời khẳng phi thường phải dụng biện pháp phi thường.
Liễu Tuấn giọng bình tĩnh, nhưng ngôn từ không cho phép phản bác.
Hàn Húc không liên tiếng, trầm ngâm rất lâu mới nói: - Thị trưởng, hành động trọng đại như vậy nên đưa lên thường ủy thảo luận một chút.
Hàn Húc nhìn ra Liễu Tuấn đã hạ quyết tâm, căn cứ vào kinh nghiệm hơn một năm làm việc cùng, phàm là khi Liễu Tuấn đã hạ quyết tâm, cơ bản không một ai có thể ngăn cản được. Có điều hắn vẫn giữ thái độ thận trọng.
Không phải hắn không muốn chỉnh đốn mỏ quẳng ở Giang Thành mà cách làm này của Liễu Tuấn quá cực đoan, vạn nhất xảy ra dân biến thì thành chuyện tày trời.
Hàn Húc không muốn gánh vác nguy hiểm lớn như vậy, cho dù gánh vác cùng với Liễu Tuấn.
Xã hội chấn động, khi bị chất vấn, người ta không chất vấn thị trưởng.
Hàn Húc muốn đưa ra thường ủy thảo luận cũng trong tình lý, Liễu Tuấn gật đầu.
Kiểu họp thường ủy khẩn cấp này không hay gặp ở Tiềm Châu, chỉ xảy ra một lần khi năm ngoài gặp phải lũ lớn, mọi việc quay về trạng thái bình thường, chỉ có tiến hành họp theo lệ thường.
Các thường ủy đột nhiên nhận được điện thoại gọi tham dự cuộc họp ai nấy đều đầy bụng nghi hoặc đi tới phòng hội nghị, trừ Tô Duyên Quang ở tận Giang Thành, thì các thưởng ủy khác mau chóng tề tựu đông đủ.
Các thường ủy tiến vào phòng hội nghị, phát hiện ra Hàn Húc và Liễu Tuấn hai người thường đến cuối cùng đều đã ngồi đợi sẵn, đều không lên tiếng chỉ lặng lẽ hút thuốc, mặt mày nghiêm nghị.
Mọi người lòng trở nên bất an.
Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện lớn.
Hai năm qua Tiềm Châu hết sức rối ren.
Đại bộ phận các thường ủy liếc mắt nhìn Liễu Tuấn, chỉ có Hồ Tri Vận nhìn HànHúc, hi vọng tìm ra manh mối gì đó. Còn Đổng Xương, tư lênh quân khu Lý Thế Quân, thư ký trưởng Đường Việt thì mắt nhìn thẳng, bày ra thế trung lập.
Quân đội thường không can thiệp vào địa phương, còn Đường Việt thì tự biết không hi vọng tiến bộ, không muốn rơi vào giữa tranh chấp của Liễu Tuấn và Hàn Húc, chỉ mong giữ lấy thân.
Có điều các thường ủy ý đồ "thăm dò" tin tức đều thất vọng.
Hai vị lãnh đạo không để lộ ra chút gì trên mặt.
Thậm chí cả Yêu Hải Anh và Lê Mẫn Trung cũng không nhận được chút ám thị nào.
- Được rồi, mọi người đã tới đủ, chúng ta họp thôi, đồng chí Tô Duyên Quang đang chạy xe tới, chúng ta không đợi nữa, vừa hợp vừa đợi được rồi.
Các thường ủy vừa ngồi xuống, Hàn Húc liền dập tắt thuốc, quét mắt qua mặt thành viên thường ủy, cuối cùng dừng lại ở Liễu Tuấn, nói: - Thị trưởng hãy nói đề nghị của mình ra cho mọi người đi.
Trong lòng mọi người đều chấn động, chẳng lẽ cuộc họp này mở theo yêu cầu của Liễu Tuấn? Đây là chuyện rất hiếm thấy, trước kia Hàn Húc thường nắm chặt quyền chủ động mở cuộc họp, cho dù nhường nhịn bề ngoài cũng không cho phép. Thế cục Tiềm Châu ai cũng rõ, nhưng thể diện phải giữ, Hàn Húc nếu bỏ cả quyền khống chế cuộc họp càng không hi vọng nào sánh ngang với Liễu Tuấn.
Đó gọi là chiến tranh cần có dũng khí.
Liễu Tuấn gật đầu dập tắt thuốc, rồi thong thả trình bày kiến nghị của mình
Giống như dự liệu của Hàn Húc , tất cả thường ủy nghe xong sắc mặt liền trở nên nghiêm nghị, bao gồm cả Yêu Hải Anh người ủng hộ Liễu Tuấn nhất cũng tỏ ra lo lắng.
Hiển nhiên mọi người có một lo lắng giống như Hàn Húc: Thủ đoạn lôi đình như thế liệu có làm mâu thuẫn xã hội thêm gay gắt? Những xí nghiệp khai thác trái phép kia đều là địa đầu xà ở Giang Thành.
Bình thường mà nói, bản lĩnh cao nhất của đám địa đầu xà này là lôi kéo được một đám quần chúng không biết gì làm "người ủng hộ trung thành", mà những quần chúng đó thường là chủ thể của những sự kiện xã hội.
Các cấp chính phủ đảng ủy đau đầu nhất chính là sự kiện quần chúng quy mô hớn.
Không nhìn thấy Phượng Trí Dũng bị quần chúng đánh vỡ đầu sao?
Vậy lần này ai có thể đảm bảo không có nhiều cái đầu bị đánh vỡ hơn?
- Thị trưởng, nên chăng suy nghĩ thận trọng một chút.
Bất ngờ người đầu tiên phản đối lại là một thân tín khác của Liễu Tuấn, Triệu Sự Phạm nói lời này rất chân thành, hắn thực sự lo xảy ra chuyện. Từ khi bị Liễu Tuấn "khuất phục", hắn quyết đi theo Liễu Tuấn không chút dao động nào, nhưng không phải là sự ngu trung mù quáng vô điều kiện. Trong mắt Triệu Sư Phạm thì Liễu Tuấn có năng lực có khí phách, có cách cục rộng lớn làm người ta khâm phục, nhưng Triệu Sư Phạm luôn thấy Liễu Tuấn luôn "đi" quá nhanh, đương nhiên nguyên nhân là Liễu Tuấn nôn nóng muốn làm kinh tế Tiềm Châu đi lên, nhưng không bài trừ hiềm nghi trẻ tuổi nông nổi.
Hiện giờ Liễu Tuấn đề xuất phương án giải quyết kịch liệt như thế, Triệu Sư Phạm thấy mình phải có nghĩa vụ nhắc nhở Liễu Tuấn không nên quá nóng vội, theo Triệu Sư Phạm thấy đó mới là một cấp dưới hợp cách.
Mù quáng tuân lệnh không phải là điều một người thận trọng như Triệu Sư Phạm làm.
Liễu Tuấn cười nói: - Mở cuộc họp thường ủy chính là thận trọng suy nghĩ mà.