Liễu thị trưởng thở dài, biết rằng bị lão Chu nhận ra rồi, vì lúc này y đã bỏ kính râm xuống.
Giữa mùa đông đứng xem náo nhiệt đeo kính râm không tiện, tưởng rằng không sao, chẳng ngờ vẫn gặp được người nhận ra y. Liễu Tuấn chẳng có ấn tượng gì với Chu chủ nhiệm, trong thời gian ngắn không hiểu vì sao hắn nhận ra mình.
Có điều lúc này hiển nhiên không tiện truy cứu việc này.
Liễu Tuấn mỉm cười đi tới.
Xảo Nhi thì lùi lại ẩn vào đám đông, bên cạnh Liễu thị trưởng xuất hiện một cô "tiểu thái muội" ảnh hưởng không tốt, giả sự không cẩn thận để người ta nhận ra cô "tiểu thái muội" đó lại là chủ tịch của Hoa Hưng và Thu Thủy thì lại càng khơi lên sóng gió lớn.
Liễu Tuấn hành động như thế đã trừ bỏ chút nghi hoặc cuối cùng trong lòng Chu chủ nhiệm, lập tức tươi cười đi tới, từ xa đã vươn hai tay ra.
- Xin chào Liễu thị trưởng. Chủ chủ nhiệm nắm chặt tay Liễu Tuấn lắc một hồi.
Liễu Tuấn mỉm cười đáp lễ: - Chào Chu chủ nhiệm.
- Ôi chao, thật không ngờ được gặp Liễu thị trưởng ở đây.
Phải nói là gặp phải Liễu nha nội ăn mặc "trẻ trung" như thế, Chu chủ nhiệm đầy nghi hoặc, trong lần Tiễn bí thư thị sát hội giao dịch Nam phương lần đó, cùng Liễu Tuấn nói chuyện một thời gian dài, Chu chủ nhiệm chính là một trong số nhân viên tháp tùng, vị thị trưởng trẻ nhất cả nước để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng mọi người, Chu chủ nhiệm sao có thể quen được dung mạo của y.
Chu chủ nhiệm là cán bộ cấp phó sở, nếu như chỉ là một thị trưởng tỉnh ngoài, không tới mức làm Chu chủ nhiệm chấn động như thế, quan trọng là trên đầu Liễu nha nội còn có hai vị ủy viên cục chính trị.
Cán bộ tỉnh D ai chả biễn Tiễn chính cục và Liễu chính cục quan hệ mật thiết.
Một vị bí thư một vị tỉnh trưởng của một tỉnh nông nghiệp lạc hậu cùng thành ủy viên cục chính trị, là lần đầu tiên trong lịch sử, sớm thành giai thoại trên quan trường.
Liễu Tuấn mỉm cười nói: - Trước kia tôi học ở đại học Nam Hoa, thường xuyên đi dạo trên đường Giải Phóng.
Chu chủ nhiệm vỡ lẽ.
Liễu thị trưởng đẫn đại biểu chính phủ Tiềm Châu tới tham gia hội ái hữu đã tới bái phong thị trưởng Lâm Thịnh, đây là lễ tiết cần có trên quan trường. Có điều lúc đó Chu chủ nhiệm không có mặt, nếu không đã chẳng giật mình một lúc mới nhận ra Liễu thị trưởng.
Liễu thị trưởng trước kia học ở Nam Phương, giờ quay lại chốn cũ muốn tìm lại cảm xúc thời còn là học sinh cũng rất hợp lý.
Có điều Chu chủ nhiệm liền trở nên xấu hổ.
Liễu thị trưởng hứng trí dạo phố lại không may gặp phải sự kiện này, đó là ảnh hưởng không tốt cho hình tượng của chính phủ Nam Phương.
Cũng may Chu chủ nhiệm là nhân vật lợi hại trải sóng gió, nói: - Ha ha, Liễu thị trưởng thật có nhã hứng, đường Giải Phóng từng là con đường phồn hoa nhất của Nam Phương. Hai năm qua đang cải tạo nâng cấp, tin rằng lần sau Liễu thị trưởng quay lại chốn cũ sẽ có một niềm vui bất ngờ.
- Hi vọng là thế.
Lúc này đám đông xung quanh đã yên tĩnh lại, kinh ng nhìn Liễu Tuấn.
Thế nào mà trong đoàn người qua đường xem náo nhiệt lại chui ra một vị thị trưởng?
Thị trưởng của Nam Phương sao?
Không giống lắm.
Chưa bao giờ nghe nói Nam Phương có một phó thị trưởng nào trẻ như thế, mà nhìn thần thái trang phục của vị này như như hai mươi mấy, nói là sinh viên mới tốt nghiệp vừa tham gia công tác mới là hợp lý.
Ha ha , hôm nay trở về có chuyện để tán gẫu rồi.
Đúng là ly kỳ hơn cả phim ảnh.
Đám đông ngạc nhiên, đám Tôn đội trưởng và Đàm Lang càng trợn mắt há mồm, nhất thời không hiểu nội vị Liễu thị trưởng này từ đâu chui ra, càng không hiểu là thị trưởng nơi nào.
Nhưng nhìn thái độ của Chu chủ nhiệm thì người này chắc chắn có lai lịch cực lớn.
Chuyện hôm nay gay go rồi.
Có một nhân chứng thế này, nói gì cơ quan công an cũng sẽ tin 100%. Chân tướng sự việc rốt cuộ ra sao, giám đốc Đàm và Tôn đội trưởng lòng sáng như gương.
- Chu chủ nhiệm, nơi này xảy ra chuyện không hay, tôi kiến nghị các đồng chí của cơ quan công an lập tưc sơ tán hiện trường, chú ý khống chế ảnh hưởng.
Liễu thị trưởng không muốn xuất hiện ở trường hợp công chúng này quá lâu, tức thì nói với Chu chủ nhiệm.
Y là thị trưởng Tiềm Châu chứ không phải là thị trưởng Nam Phương.
Điều nên chú ý nhất định phải chú ý.
Chu chủ nhiệm trong lòng mừng rỡ, vừa rồi nhìn thấy Liễu Tuấn, đầu óc hắn lập tức suy tính làm sao khống chế việc này trong phạm vi nhỏ nhất, nhưng Liễu Tuấn chưa lên tiếng hắn không dám tự tiện.
Người này bối cảnh quá lớn, cho dù là Lâm thị trưởng ở đây cũng không dám tự quyết định, nghe thấy Liễu Tuấn hiểu lòng người như thế, Chu chủ nhiệm thở phào, không thẹn là thị trưởng, phương thức tư duy đều giống nhau.
- Tôn đội trưởng. Chu chủ nhiệm lên tiếng quát.
Tôn đội trưởng lật đật chạy lại, trước tiên kính lễ với Liễu Tuấn hô "chào thị trưởng", rồi mới quay sang Chu chủ nhiệm: - Chu chủ nhiệm, xin chỉ thị.
- Nơi này để xảy ra chuyện không hay, các đồng chí trước tiên xử lý người bị thương, những người khác để lại sau hay tính.
Chu chủ nhiệm không phải là cấp trên trực tiếp của cục công an, nhưng lúc này chỉ đành vượt quyền ra lệnh. Phải nói chỉ thị này của hắn rất thích hợp.
Trước tiên là phải dẹp yên chuyện này đã, không thể vội bắt người, lỡ chẳng may đám công nhân kia phản kháng là hỗn loạn ngay. Dù sao bọn họ cũng đi đòi tiền, chưa kiếm được tiền chưa đi xa. Hai bên liên quan khác là tập đoàn Hoa Hưng và Hồng địa ốc đều là xí nghiệp bản địa của Nam Phương, hòa thượng có chạy Miếu vẫn còn đó.
Ứng phó với Liễu Tuấn trước rồi xử lý việc này cũng không muộn.
Chớp mắt đưa ra được cách xử trí chính xác nhất, Chu chủ nhiệm quả nhiên là nhân tài.
Tôn đội trưởng lập tức sai người xử lý "nhân viên bảo vệ" bị thương.
Giám đốc Đàm hung hăng nhìn trừng trừng về phía Liễu Tuấn, sắc mặt âm trầm lấy điện thoại đi qua một bên, nhìn dáng vẻ của hắn đoán chừng xuất thân từ đường phố, thuộc loại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Phạm Thanh Linh đứng mỉm cười một bên, không tới quấy rầy.
Điều này làm Chu chủ nhiệm rất hài lòng, bà chủ lớn có khác, rất có tầm nhìn, hơn xa cái tên Đàm giám đốc gì đó .
Nhưng Chu chủ nhiệm đâu biết trong lòng Phạm Thanh Linh đang hết sức hồi hộp, mình gọi Chu chủ nhiệm tới để xử lý việc này, không ngờ để Tuấn thiếu gia bị nhận ra, phá hỏng thế giới hai người của Tuấn thiếu gia và chủ tịch Lương.
Nhưng chuyện tới đây thật không thể làm gì khác, đám "bảo vệ" bị đưa lên xe mang đi, chỉ còn lại hai mấy người dân đứng ở tại chỗ luống cuống không biết làm sao.
- Liễu thị trưởng, hay là tới nhà khách thành phố nghỉ ngơi một chút, lát nữa tôi sẽ xin chỉ thị của Lâm thị trưởng. Chu chủ nhiệm thận trọng nói.
- Xin lỗi, tạm thời tôi không thể đi được. Liễu Tuấn khẽ thời dài chỉ đám người Tương Hoa Kỳ nói: - Họ là quần chúng của Tiềm Châu, tôi phải nói chuyện với họ một chút.
- Hả? À, vâng vâng.
Chu chủ nhiệm lại lần nữa trở nên xấu hổ.
Thế này thật quá trùng hợp rồi, không may thế nào những người công nhân kia lại là người dân trong địa phận Liễu Tuấn quản lý, muốn giải quyết chuyện này không dễ nữa, nhưng tình thế này không thể ngăn cản Liễu Tuấn đi nói chuyện với đám công nhân đó được.
Liễu Tuấn đi tới trương mặt Tương Hóa Kỳ chủ động đưa tay ra, nói: - Xin chảo, tôi là Liễu Tuấn, thị trưởng Tiềm Châu.
- Thị trưởng Tiềm Châu? Tương Hóa Kỳ tức thì há hốc mồm ra đứng như trời trồng.
Trên đất đai xứ người lại có một chàng trai trẻ tự xưng là quan phụ mẫu của bọn họ.
Thật là quá thần kỳ.
- Đúng tôi là thị trưởng Tiềm Châu, mọi người là quần chúng huyện Bạch Hồ phải không? Ở xã nào?
Liễu Tuấn bắt tay Tương Hoa Kỳ , hỏi rất thân thiết.
- Ngài.. Ngài đúng là Liễu Tuấn... Liễu thị trưởng.
Tương Hóa Kỳ lắp bắp hỏi.
Hai mấy người sau lưng hắn cùng tròn mắt nhìn Liễu Tuấn với vẻ không tin.
Liễu Tuấn gật đầu mỉm cười nói: - Sao, không giống ư? Cái này không phải có thể tùy tiện giả mạo được đâu.
- Ôi, ngài đúng là Liễu thị trưởng? Tôi, tôi là Tương Hoa Kỳ, chúng tôi đều là người thôn Tương Gia trấn Hoa Thụ huyện Bạch Hồ, ngài là đại ân nhân của chúng tôi...
Tương Hóa Kỳ tỉnh lại, siết chặt tay Liễu Tuấn lắc mạnh, nói không ra thứ tự gì nữa, nước mắt trào. Tha hương xứ người đúng lúc không khó khăn không ai giúp đột nhiên gặp phải thị trưởng quê nhà, lại là "Liễu thanh thiên" nổi tiếng "yêu dân như con", quả thực Tương Hoa Kỳ kích động không thể nào hình dung ra được.
Ào một cái, hai mấy người công nhân vây quanh Liễu Tuấn, cực kỳ kích động