Liễu Tuấn bắn một hồi, thành tích tầm tầm, bỏ cung xuống qua một bên nghỉ ngơi, còn Hoàng Tòng Nghĩa thì vẫn đứng đó bắn rất hào hứng.
Liễu Tuấn liếc nhìn Hà Thắng Lợi một cái.
Hà Thắng Lợi cười khổ: - Hoàng Đại là loại người thế đó, không có chút khôn khéo nào.
Liễu Tuấn cười, uống một ngụm nước quả ép, mát lạnh dễ chịu. Hôm nay y tới đây quá nửa là nể mặt Hà Thắng Lợi, không muốn làm hắn khó xử, hai là cũng muốn biết cháu trưởng của nhà họ Hoàng như thế nào. Con cháu cách mạng chính tông đời ba ở kinh thành Liễu Tuấn cũng gặp không ít rồi, có điều với những người này, biết nhiều thêm một chút không hại gì.
Suy nghĩ kỹ ra, Nghiêm Liễu hệ và Liễu Tuấn có thể đi tới địa vị hôm nay, tuyệt đối là một dị loại, không có tiên tri của Liễu Tuấn và vận may, Nghiêm Liễu xuất thân thảo dân, sao có thể vươn lên thành đại thụ chọc trời? Càng chẳng thể xuất hiện Liễu thị trưởng.
Song hạch tâm nòng cốt thực sự của chính quyền, vấn là những con cháu cách mạng chính tông này, có thể nói kẻ địch lẫn đồng minh của Liễu Tuấn sẽ tuyệt đại đa số sinh ra từ trong số người này, hiểu thêm về bọn chúng một chút, khi cần có lẽ có thể có ích.
Nhưng hiển nhiên Hoàng Tòng Nghĩa đã làm y thất vọng, nói không khách khí một chút, kẻ này còn chẳng bằng một nha nội hoàn khố thuần túy, nếu không có hào quang của nhà họ Hoàng bao phủ, mà ở trong giới bình dân, khẳng định không làm nên trò trồng gì.
Người như vậy, dù là địch hay bạn thì Liễu nha nội cũng chẳng có hứng thú.
Mãi một lúc lâu Hoàng Tòng Nghĩa mới bắt hết ba lượt tên, lau mồ hôi chậm rãi đi tới.
- Ha ha ha, Tuấn thiếu gia không thích hoạt động này hả... Tôi thì rất hứng thú... Hoàng Tòng Nghĩa thản nhiên ngồi xuống một bên, uống mấy ngụm bia, cười ha hả nói.
Liễu Tuấn cười khẽ.
Hoàng Tòng Nghĩa cũng phát giác ra vẻ lãnh đạm của Liễu Tuấn, nụ cười trên mặt hơi cứng lại, nhưng lập tức tươi tỉnh, có điều đã hơi miễn cưỡng rồi.
- Tuấn thiếu gia, chuyện của Trương Dương đúng là một sự hiểu lầm... Hắn không biết nữ minh tinh đó là bạn của Tuấn thiếu gia, nếu biết khẳng định không làm bừa như vậy. Tuấn thiếu gia xem nên chăng tha cho hắn một lần.
Hoàng Tòng Nghĩa thẳng thừng làm thuyết khách.
Hà Thắng Lợi thầm lắc đầu, ngay cả thời cơ cũng không biết nắm bắt, xem ra Trương Khắc Hành cùng đường rồi, chỉ đành dựa vào chiêu bài nhà họ Hoàng.
Liễu Tuấn nói: - Hoàng ti trưởng hiểu lầm rồi, đây không phải là vấn đề có tha thứ hay không, mà là xúc phạm tới luật pháp, cơ quan tư pháp đang xử theo pháp luật. Tôi thân là nhân viên nhà nước, thì trước tiên phải tuân thủ pháp luật, không thể can thiệp vào chuyện cơ quan tư pháp phá án.
Hoàng Tòng Nghĩa uất nghẹn.
Hắn luôn miệng gọi người ta là "Tuấn thiếu gia", nhưng người ta lại lên mặt thị trưởng, giải đạo về công bằng chấp pháp với hắn.
- Ha ha, Liễu thị trưởng, cơ quan tư pháp phá án đương nhiên là không thể xen vào... Có điều chuyện do người làm mà, chỉ cần Sở Vũ chịu tới cục công an nói rõ tình huống thực sự thì chẳng phải...
Hoàng Tòng Nghĩa hơi nóng sộc lên đầu, nếu chẳng phải nghĩ tới việc mình được người ta nhờ vả, Hoàng đại công tử đâu dễ nói chuyện như thế.
Lời còn chưa dứt, Liễu Tuấn đã sải bước bỏ đi, Hoàng Tòng Nghĩa là kẻ không ra gì, Liễu Tuấn chẳng muốn phí thời gian và nước bọt với hắn. Thế là chẳng những Hoàng Tòng Nghĩa há hốc mồm, ngay cả Hà Thắng Lợi cũng bất ngờ.
Thấy Liễu Tuấn đã đi rất xa rồi, Hà Thắng Lợi chỉ đành vỗ vai Hoàng Tòng Nghĩa một cái, nói với chút áy náy: - Xin lỗi nhé Tòng Nghĩa, tính khí Liễu Tuấn là như vậy đấy.
Hoàng Tòng Nghĩa hừ mạnh một tiếng, mặt đen như đít nồi.
Hà Thắng Lợi nói mấy câu xã giao, rồi vỗ vai Hoàng Tòng Nghĩa thêm cái nữa, chạy đuổi theo.
- Liễu Tuấn, Hoàng Đại đúng là hơi quá một chút, có điều cậu phải chăng cũng hơi quá? Hà Thắng Lợi đuổi kịp Liễu Tuấn, cười hì hì nói.
Liễu Tuấn thản nhiên: - Sau này nếu còn có loại người nhàm chán đó, thì anh bảo hắn xem (tam quốc diễn nghĩa) hồi chín, xem Đồng Trác nói gì với Lý Nho.
- Tam quốc diễn nghĩa? Đổng Trác?
Hà đại công tử nhất thời cũng thộn mặt ra.
Có điều Hà Thắng Lợi là kẻ không chịu thua, đôi khi rất ương bướng, sau khi về nhà, mò vào thư phòng Hà phó tư lệnh, tìm Tam quốc diễn nghĩa, lật hồi chín ra xem thật kỹ, mắt vừa nhìn đoạn đối thoại kia, cuối cùng hiểu ý Liễu Tuấn.
Trong chương đó, chính là sau khi Đồng Trác ném kích ở Phượng Nghi đình, Lý Nho khuyên Đổng Trác ban Điêu Thuyền cho Lữ Bố, có đoạn thế này -- Hôm sau, Lý Nho vào gặp nói: "Hôm nay là ngày tốt, có thể đem Điêu Thuyền ban cho Lữ Bố." Trác nói:" Bố và ta là cha con, làm thế không tiện. Ta không trách tội Bố, ngươi truyền lời ta, rồi tìm lời an ủi là được." Nho nói:" Thái sư đừng để một người đàn bà mê hoặc." Trác biến sắc:"Thế là vợ mày thì mày có chịu nhường cho Bố không? Chuyện Điêu Thuyền chớ lắm lời nữa, nếu không chém đầu."
Thì ra ở chuyện này, cơ hội nói đỡ thật không nhiều.
*** Dịch tới đây mình lại nhớ tới một đoạn khác trong Tam quốc diễn nghĩa, có lần Đổng Trác gọi :" Lữ Phụng Tiên con ta đâu?", Lữ Bố đáp: "Bố đây!". No comment.
Có điều cười xong, Hà Thắng Lợi lại có chút cảm khái, tên Liễu Tuấn này làm cán bộ bao nhiêu năm qua như thế mà vẫn còn là người có tình, có thể thấy hoàn cảnh thay đổi tính cách con người cũng có giới hạn. Một số nguyên tắc cơ bản là không thể thay đổi.
Cảm khái một hồi Hà Thắng Lợi lại theo thường lệ báo cáo cho Hà đại tiểu thư, vừa nghe chuyện này, Hà đại tiểu thư liền ngựa không ngừng vó từ Kinh Hoa chạy về, coi như tự thừa nhận quan hệ với Liễu Tuấn rồi.
- Liễu Tuấn nói như vậy thật à? Trong điện thoại Hà Mộng Doanh cũng có chút ngạc nhiên.
- Vâng.
Hà Thắng Lợi đem nguyên văn trong Tam quốc diễn nghĩa đọc lại một lần.
Phía bên kia, Hà Mộng Doanh trầm mặc một lúc rời rộ lên một tràng cười lớn: - Được, có cá tính! Nếu như cậu ấy đã hạ quyết tâm thì chúng ta giúp cậu ấy dứt điểm gọn gàng đi.
- Chị cả, em thấy không thần giúp cậu ta đâu, chị hẳn là hiểu phong cách làm việc của cậu ta hơn em.
- Cũng phải.
Hà Mộng Doanh gật đầu, Liễu Tuấn mà đã hạ quyết tâm thì e rằng lúc này thiên là địa võng đã giăng kín trên đầu cha con họ Trương, cần gì bọn họ phải giúp.
Sự thức chứng minh chị em họ Hà phỏng đoán chính xác, rất nhanh trên mạng và một số báo chí liền xuất hiện nội tình vi phạm pháp luật của công ty nghệ thuật liên quan tới Trương Dương kia. Báo chí truyền thống còn có chút mập mờ, còn bài viết trên mạng không chút nể mặt vạch trần rất nhiều tin tức bí mật cho đám đông, thậm chí cả sổ sách chi tiêu cũng bị lộ ra tường tận, còn về phần thân phận của Trương Dương tất nhiên là trọng điểm vạch trần.
Vị Trương công tử này dựa vào cha chống lưng, mới có thể hoàn hành ngang ngược, dùng quy tắc ngầm với vô số nữ minh tinh.
Cùng lúc đó, một số thư tố cao Trương Khắc Hành nhận hối lộ cũng ào ào bay tới trong tay những người phụ trách những cơ quan quyền lực như Trung kỷ ủy, Bộ giám sát...
Những bài báo, những lá thư tôi cao kia hiện giờ đều đặt trên bàn làm việc của Chu tiên sinh, bộ trưởng Dung Bách Xuyên ngồi lặng lẽ đối diện với Cu tiên sinh, cầm cốc trà lên uống.
Mỗi lần đi vào khu tứ hợp viện tĩnh lặng này của Chu tiên sinh, cảm nhận được không khí điềm đạm của nhà Nho quen thuộc, Dung Bách Duyên tiêu tan mọi tục niệm, nhưng không may ông tới thăm lãnh đạo cũ, đại đa số là vì tục sự.
Đây là chuyện bất đắc dĩ ở trần thế.
Nhưng lần này hệ thống tuyên truyền xảy ra chuyện lớn như thế, Dung Bách Xuyên không thể không tới thỉnh giáo lãnh đạo cũ, mặc dù Chu tiên sinh đã lùi về tuyến hai, nhưng ảnh hưởng với các đại lão lại tăng lên. Trước kia khi còn tại vì dù sao vẫn có cấp bậc trên dưới khác nhau, hiện giờ cả giới hạn này cũng đã mất. Chu tiên sinh ảnh hưởng với các đại lão đương triều tới thế cục hiện thời khó ai bì được, nhất là ảnh hưởng trong hệ thông tuyên truyền càng lớn.
Chu tiên sinh tinh thần quắc thước, nhưng tuổi đã cao, mắt không còn tốt như trước, xem số tài liệu này phải cần tới kính, tốc độ đọc cũng chậm lại. Dù thế tiên sinh vẫn xem rất kỹ càng, với sự tỉ mỉ của người nghiên cứu học vấn.
Dung Bách Xuyên không lên tiếng quấy rầy, chỉ ngồi uống từng ngụm trà một.
Thời gian trôi qua từng giây một, Chu tiên sinh cuối cùng cũng xem xong tất cả tài liệu, khẽ đặt xuống, hai mắt nhắm lại, người ngả về phía sau, tựa hồ chìm vào nghiền ngẫm.
Dung Bách Xuyên liền ngay cả trà cũng không uống nữa.
- Bách Xuyên, nói như thế hệ thống điện ảnh có vấn đề rất lớn... Trầm ngâm hồi lâu Chu tiên sinh mới chậm rãi nói.
- Vâng thưa thầy! Qua điều tra sơ bộ, hệ thống điện ảnh đúng là tồn tại vấn đề khá nghiêm trọng, nhất là đồng chí Trương Khắc Hành vấn đề càng phúc tạp, một thời gian trước, một cấp dưới cũ của đồng chí này tên là Hạ Vân Tông ở ĐTH tỉnh A cũng có vấn đề tương tự, lợi dụng chức quyền uy hiếp nữ đồng chí trẻ trong ĐTH.
Dung Bách Xuyên đáp đơn giản, ông ta tuy không phải là học trò của Chu tiên sinh, nhưng trước kia khi ở phòng tuyên truyền tỉnh N, vì được ân đức bồi dưỡng của Chu tiên sinh, lại khâm phục học vấn nhân phẩm của thầy, nên luôn dùng lễ học trò.
Chu Tiên Sinh cau mày: - Vấn đề nghiêm trọng thì thế nào cũng phải giải quyết.
- Nhưng bên Hoàng lão..
Dung Bách Xuyên nói ra băn khoăn của mình, Trương Khắc Hành được Hoàng lão coi trọng cũng là sự thật mọi người đều biết, nếu không có sự cố kỵ này thì hành vi của cha con họ Trương sao có thể kéo dài tới ngày hôm nay?
Chu tiên sinh lạnh nhạt nói: - Phá án phải chú ý tới chứng cứ mà.
- Vâng thưa thầy, tôi hiểu rồi.
Dung Bách Xuyên cung kính đáp, mắt lướt qua một vẻ vui mừng