Trước khi Liễu Tuấn về, Hàn Húc vội vàng muốn đưa lên thường ủy thảo luận, đến khi y về rồi, Hàn Húc lại không vội nữa, tựa hồ đã quen mất chuyện này rồi.
Nếu Hàn bí thư đã không nhắc tới, Liễu thị trưởng cũng chẳng có ý do thúc giục, coi như không có chuyện gì, tiếp tục công việc cả mình. Hội giao dịch mùa xuân này đoàn đại biểu Tiềm Châu thu hoạch dồi dào, kiếm được đơn đặt hàng mấy trăm triệu. Đương nhiên chỉ là ý hướng thôi, đại bộ phận người mua phải sau khi khảo sát thực địa xí nghiệp mới chính thức đặt hàng. Liễu thị trưởng đã an bài những xí nghiệp kia chuẩn bị sẵn sàng công tác tham quan của khách.
Quan trọng nhất đã tạo ra thanh thế lớn cho Tiềm Châu, để thành thị trong nội địa này được các nhà đầu tư bên ngoài nhớ tới. Đích thân thị trưởng dẫn đoàn tham gia triển lãm, không thấy nhiều trên hội giao dịch, một thị trưởng và chính phủ coi trọng kiến thiết kinh tế như thế, rất dễ khiến cho nhà đầu tư hứng thú.
Liễu Tuấn nhớ kỹ lời Tiễn Kiến Quân ở cuộc triển lãm, vừa về tới Tiềm Châu liền bảo Trang Ích Khiêm đích thân phụ trách tiếp đãi chính phủ Nam Phương, mau chóng hoàn thành chỉ thị tinh thần của Tiễn chính cục, để Tiềm Châu và Phương Nam kết thành thành thị thân thiết.
Liễu thị trưởng bận rộn, Hàn bí thư cũng chẳng rảnh rang, triệu kiến các thành viên trong ban thường ủy nói chuyện riêng. Đó vốn là công tác bình thường của một bí thư, nhưng lần này nội dung đàm thoại chủ yếu lại ở phương diện kiến thiết kinh tế, chủ động trao đổi với các thành viên trong ban làm sao để kinh tế Tiềm Châu phát triển nhanh chóng.
- Thị trưởng, mấy ngày gần đây Hàn bí thư hình như rất quan tâm tới vấn đề kiến thiết kinh tế...
Vu Hoài Tín vừa thu dọn văn kiện trên bàn, vừa nói với Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn nhìn hắn.
Vu Hoài Tín nói tiếp: - Hàn bí thư khi trao đổi với các thường ủy, luôn nhận mạnh, cơ sở của Tiềm Châu quá yếu, phải tăng cưởng khả năng tự sinh lời, phải đưa vào thật nhiều xí nghiệp cỡ lớn thậm chí siêu lớn, thì mới có thể làm kinh tế thành phố chúng ta bay cao trong thời gian ngắn.
Liễu Tuấn mỉm cười: - Đường lối này của Hàn bí thư rất chính xác, Tiềm Châu chúng ta thiếu mất sản nghiệp trụ cốt, nếu cả thể giới chạy tới Tiềm Châu đầu tư thì chúng ta phát to rồi.
Vu Hoài Tín cũng cười, nhìn đồng hồ nói: - Đồng chí Nam Duệ của huyện Bạch Hồ hẳn là sắp tới tổi, thị trưởng có gặp ngay không?
Liễu Tuấn gật đầu: - An bài trước rồi mà.
Hàn Húc tìm các thành viên trong ban thường ủy nói chuyện, Liễu Tuấn thì nói chuyện với các khu huyện trưởng, hỏi kế hoạch kiết thiết kinh tế khu huyện.
Từ lúc y nhâm chức tới giờ là bảy tháng, quan trường Tiềm Châu "động đất" không ngừng, Liễu Tuấn lại bận công việc xử lý sau thiết tai, công tác kiến thiết kinh tế sau đại hội nhân dân mới toàn diện triển khai. Liễu Tuấn thấy làm lỡ không ít thời gian rồi, cần phải tranh thủ kiếm lại.
Vu Hoài Tín vừa ra gian ngoài, Nam Duệ đã mỉm cười đi vào: - Chào Vu xử.
Nam Duệ trước kia là thư ký của Lưu Huy, các thư ký luôn có quan hệ rất tốt với nhau, ít nhất là gặp mặt luôn cười vui vẻ, cả hai được coi là quen biết rồi.
- Chào Nam huyện trưởng! Vu Hoài Tín bắt tay Nam Duệ: - Thị trưởng đang đợi, mời theo thôi.
Vào văn phòng bên trong, Nam Duệ kính cẩn chào hỏi Liễu Tuấn.
- Đồng chí Nam Duệ tới rồi, mời ngồi.
Liễu Tuấn cười chào hỏi, không đứng dậy bắt tay hàn huyên, công việc qua lại bình thường, Liễu Tuấn không để ý tới chuyện xã giao lằng nhằng bề ngoài này.
Nam Duệ trước đó cũng thành công bỏ đi hai chữ "tạm thời" trên mũ ô sa với số phiếu cao trên đại hội nhân dân huyện Bạch Hồ mở cách đây không lâu.
Nam Duệ đi tới ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc của Liễu Tuấn, lưng ưỡn thẳng tắp.
- Tới huyện Bạch Hồ được gần hai tháng rồi phải không?
Liễu Tuấn hỏi ôn hòa, Liễu Tuấn khá coi trọng Nam Duệ, khi trao đổi riêng với Hưu Huy, Lưu Huy đánh giá năng lực làm việc của Nam Duệ rất cao. Lưu Huy làm thế là bằng với việc "gửi gắm" cho Liễu Tuấn rồi.
Huyện Bạch Hồ chẳng những bị lũ lụt tàn phá, mà còn bị tham quan dày vò, Liễu Tuấn càng chú ý nới huyện này hơn các khu huyện khác.
- Vâng thưa thị trưởng, được hai tháng rồi.
Nam Duệ kính cẩn đáp, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn thậm chí còn có chút sợ hãi. Khi Liễu Tuấn mới tới nhậm chức, Nam Duệ không có thái độ này, dù bề ngoài rất cung kính, nhưng bên ttrong nghi ngờ năng lực của vị thị trưởng trẻ này. Đương nhiên là thư ký của bí thư thành ủy, Nam Duệ nghi ngờ không chỉ ở năng lực chấp chính của Liễu Tuấn, đa phần không tin Liễu Tuấn có thể nắm được toàn cục ở chấp thành phố.
Nam Duệ theo Lưu Huy nhiều năm , hình thành một lối suy nghĩ -- Gừng già mới cay.
Trong suy nghĩ của Nam Duệ, chúa tể Tiềm Châu phải là cán bộ lão thành từng trải sương gió, vững vàng chắc chắn như Lưu Huy và Trần Hướng Dương.
Đương nhiên hiện giờ cảm quan của Nam Duệ hoàn toàn thay đổi rồi, trải qua đấu tranh quyết liệt, người thắng trận là Liễu Tuấn, vị thị trưởng trẻ này chăng những đứng vững chân mà nhìn tinh huống hiện nay, Liễu Tuấn đã thay thế địa vị của Lưu Huy ở Tiềm Châu, tuy Hàn Húc là bí thư, nhưng với cán bộ Tiềm Châu hạch tâm thực sự là Liễu Tuấn.
Một nhân vật như thế, Nam Duệ sao chẳng sợ.
Dù sao sâu trong nội tâm mỗi người đều sùng bái kẻ mạnh.
- Đã hiểu tình hình phía huyện sao rồi? Cơ bản quen thuộc rồi chứ?
Liễu Tuấn lấy thuốc là đặt lên miệng, rồi đẩy bao thuốc tới trước mặt Nam Duệ, Nam Duệ vội châm lửa cho y, rồi tự mình cũng hút một điều. Vô tình khoảng cách hai người gần gũi thêm một chút.
Là thư ký của bí thư tiền nhiệm, từ đi theo Liễu Tuấn ra, Nam Duệ biết mình không còn lựa chọn nào khác, nếu có thể từng bước kiến lập quan hệ với Liễu Tuấn như với Lưu Huy, là kết cục lý tưởng nhất mà Nam Duệ muốn thấy.
- Cơ bản đã làm quen rồi, mỗi xã thị trấn đều đi một lượt, có điều có chút cưỡi ngựa xem hoa. Nam Duệ mỉm cười đáp.
Hắn biết Liễu Tuấn không thỉnh cấp dưới nói vòng vo thừa thãi, hơn nữa Liễu Tuấn tỏ rõ quan điểm coi trọng cán bộ làm việc thực sự, Nam Duệ vội xuống ngay cơ sở làm quen tình hình.
Liễu Tuấn gật đầu: - Mỗi xã thị trấn đều đi một lượt, ừm, rất tốt. Vậy nói đường lối phát triển của đồng chí đi.
Nghe nói Liễu thị trưởng triệu kiến, Nam Duệ sớm biết sẽ nói tới vấn đề này, nên chuẩn bị đầy đủ rồi, liền hỏi trực tiếp: - Thị trường, mô hình cho thuê kiếm tiền của thành phố khi nào được mở rộng tới khu huyện?
- Thế nào? Thiếu tiền à?
- Vâng, không phải thiếu bình thường, mà là rất thiếu. Tình hình tài chính của huyện Bạch Hồ rất tệ, có trăm ngàn kế sách thì không bột khó gột nên hồ.
Liễu Tuấn nghiêm túc nói: - Chuyện này phải đợi đã, đợi tới khi nào thành phố mày mò được một mô hình hoàn chính mới có thể mở rộng toàn diện.
Khi chưa có ý kiến rõ ràng từ bên trên, Liễu Tuấn to gan xông xề phía trước. Hiện giờ bốn bộ ủy ban phát thông báo chính xác cho Tiềm Châu làm thí điểm, Liễu tuấn lại trở nên thận trọng.
Điều này Nam Duệ cũng hiểu, mô hình thí điểm nếu thành công, sẽ phổ biến toàn tỉnh thậm chí cả nước, đúng là nên cẩn thận.
Dù sao liên quan tới rất nhiều tài sản quốc hữu, làm không tốt sẽ đúng như báo chí nói, thành nguồn đục khoét mới.
- Đồng chí trước tiên đừng để ý chuyện tiền nong, nõi xem nếu như có tiền, sẽ phát triển kinh tế như thế nào?
Nam Duệ gật đầu: - Huyện Bạch Hồ là huyện lớn nông nghiệp, theo chỉ thị của thị trưởng, phải đưa nông dân cùng giàu có, cho nên huyện ưu tiên phát triển nông nghiệp sinh thái.
Liễu Tuấn hứng thú: - Nông nghiệp sinh thái à? Đường lỗi này không tệ.
- Vâng thưa thị trưởng, tôi cùng Úc bí thư và đồng chí Hoành Mục thương lượng, năm ngoái huyện có hơn 80 vạn mẫu ruộng nhàn mùa đông, 70% nuôi tôm hùm, cũng tới mùa thu hoạch, tiêu thụ rất tốt, thậm chí có cả cách Châu Âu tới đặt hàng, có nơi đặt mấy nghìn tấn, cung không đủ cầu. Cho nên chúng tôi quyết định tiền hành nuôi tôm cả vào mùa xuân, sự thực chứng minh đây là con đường tăng thu nhập nông dân rất tốt, phải ra sức đẩy mạnh.. Ngoài ra, huyện Bạch Hồ khá nhiều ao hồ, nếu tận dụng hữu hiệu càng hiệu quả cao. *** Chú thích một chút: Có vẻ trong suy nghĩ nhiều bạn Tôm hùm phải ở biển, thực ra không phải đâu, có cả tôm hùm nước ngọt, loại này có tích thích ứng cực cao, gần như cứ có nước là nuôi được, nghề nuôi tôm hùm trong ruộng TQ rất thành công.
Nam Duệ nói tới đây hưng phấn trình bày đường lối phát triển nông nghiệp sinh thái của mình.
- Thị trưởng chúng tôi cho rằng nông nghiệp sinh thái có thể kết hợp với du lịch, mở ra một số khu du lịch, để bơi lội, câu ca, người thành phố đều thích hoạt động nghỉ ngơi vào cuối cuần, có thể làm rất nhiều việc ở phương diện này.
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, tán đồng đường lối của Nam Duệ: - Phương án này không tệ, đáng để đẩy mạnh, có điều, hành động quy mô lớn như thế, chính phủ phải dẫn dắt, tiến hành định ra chuẩn mực, không được tùy tiện thả lòng. Nếu dùng phương thức khoán để thao tác, rất dễ thành cạnh tranh hỗn loạn, nông dần ùa lên làm cả thì cấp bậc du lịch nông nghiệp này sẽ bị giám sút, nhìn từ góc độ lâu dài là bất lợi. Hơn nữa cạnh tranh hỗn loạn, cuối cùng làm cho nông dân tổn hại, vì thế phải lãnh đạo và quy định chính sác. Phải làm thành tinh phẩm không được làm thật giả lẫn lộn, chỉ để lấy con số.