Khi Lưu Huy về nhà thì Tiểu Tề vợ của Lưu Huy còn chưa đi, đang nói chuyện với vợ ông là dì Trương. Có thể nhìn ra Tiểu Tề rất được lòng dì Trương, khiến cho bà cười tươi như hoa, vui vẻ vô cùng.
Thấy Lưu Huy, Tiểu Tề vội đứng dậy cười chào : - Lưu bí thư đã về.
Tiểu Tề là khách quen của nhà họ Lưu, cứ năm ba ngày lại tới một chuyện, Lưu Huy cũng rất quen thuộc với cô ta, mỉm cười đáp lễ, ngồi xuống ghế sô pha. Tiểu Tề vội pha trà nóng cho ông.
Con cái của Lưu Huy thường bận rộn công tác nên không có ở nhà, Tiểu Tề đã bù đắp khoảng trống này rất tốt.
- Lão Lưu, ông xem bộ y phục này đẹp không?
Dì Trương cười vui vẻ, chỉ bộ y phục trên người mình, bộ đồ đó may theo kiểu thời Đường nền đen hoa đỏ, mặc trên người rất phù hợp với phụ nữ trung niên trên 50 như dì Trương.
Lưu Huy và người bạn đời già tỉnh cảm rất tốt, cười gật đầu: - Lại là Tiểu Tề mua cho hả?
- Phải, Tiểu Tề chu đáo như con ruột tôi vậy, mỗi lần mua y phục giày dép đều vừa vặn, mặc vào rất đẹp. Dì Trương nhìn Tiểu Tề, rất vừa lòng.
Tiểu Tề vội nói: - Mẹ nuôi, mẹ nói gì thế, con chẳng phải con gái mẹ sao? Con gái hiếu kính cha mẹ là điều nên làm mà.
- Đứa bé này miệng thật ngọt. Dì Trương cười tới híp cả mắt lại.
Lưu Huy cũng gật gù mỉm cười, ông ta là người có quan niệm gia đình rất nặng, vừa lòng với Tiểu Tề không phải chỉ vì sự ân cần của cô ta, mà vì Tiểu Tề rất hiểu quy củ, không tùy tiện tặng đồ đắt giá, mỗi lần đến nhà không mua y phục giày dép cho dì Trương thì là chút đặc sản, đèu là món quả nhỏ không đáng tiền lắm, Lưu Huy rất yên tâm.
- Lưu bí thư, nghe nói thành phố chúng ta có một vị thị trưởng mới, là con trai của Liễu thủ tướng? Tiểu Tề hỏi với vẻ rất tùy ý.
Nữ nhân này đúng là rất khôn ngoan, rất biết giữ quy củ, mở miệng ra là gọi dì Trương là "mẹ nuôi", thân thiết hết sức, nhưng đối với Lưu Huy thì dứt khoát là "Lưu bí thư", tuyệt đối không gọi "cha nuôi".
Lưu Huy liếc cô ta một cái rồi gật đầu.
- Ái dà, chả trách mà mạnh bạo như thế, muốn tiêu 4 tỷ sửa đường, nghe nói còn muốn bán hết tài sản quốc hữu ở Tiềm Châu, người dân đều đang kháo nhau, cuối cùng Tiềm Châu cũng có lãnh đạo biết làm kinh tế rồi.
Tiểu Tề nói với ngữ khí rất khoa trương, giống như người dân thường, thích chuyện mới mẻ.
Lưu Huy mặc hơi trầm xuống, nhưng lập tức khôi phục tự tiên.
Dì Trương không vui: - Ăn nói kiểu gì thế? Cái gì mà cuối cùng Tiềm Châu cũng có lãnh đạo biết làm kinh tế rồi? Làm như lãnh đạo trước kia đều ngu ngốc không biết làm kinh tế vậy! Tiềm Châu chúng ta mấy năm qua chẳng nhẽ chậm tiến, đứng thứ ba toàn tỉnh, mà kinh tế lại không ra gì à?
Lưu Huy ở Tiềm Châu lâu năm, từ phó bí thư, huyện trưởng, bí thư đều làm qua, nói ông ta không hiểu kinh tế làm sao dì Trương chịu cho được.
- Mẹ nuôi, đứng giận, đó chỉ là con nghe người ta nói thôi mà. Mọi người nói Liễu thị trưởng này lợi hại lắm, thi ở thành phố Ngọc Lan còn dám chống đối bí thư Đinh Ngọc Chu, Đinh bí thư không làm gì được y.
Tiểu Tề nói với vẻ hoàn toàn ngây thơ lương thiện.
- Có chuyện này cơ à? Lão Lữu, vậy thì ông phải cẩn thận đấy. Dì Trương trở nên lo lắng.
Lưu Huy nghiêm mặt lại, hừ một tiếng: - Chỉ toàn nghe đồn, sao có thể coi là thật? Tiểu Tề, nói chuyện phải chú ý ảnh hưởng, Tiểu Phương là bí thư huyện ủy đó.
- Vâng.. Cháu biết mà, cũng chỉ có ở nhà tán dóc với mẹ nuôi mới nói thôi, ở bên ngoài cháu nhất định không nói lung tung.
Tiểu Tề cúi đầu nhận sai, nhưng khóe miệng lướt qua nụ cười đắc ý.
Dì Trương thì chẳng sợ uy nghiêm của bí thư thành ủy, phật ý nói: - Lão Lưu, Tiểu Tề nó chỉ có ý tốt nhắc nhở thôi, ông nghiêm mặt lại làm cái gì? Theo tôi thấy ông nên cẩn thận một chút, người ta tuổi trẻ, lại có chỗ dựa, đừng để rơi vào cảnh giống Đinh Ngọc Chu.
- Phải đó mẹ nuôi, nghe nói Liễu thị trưởng năm nay còn chưa tới 30, tuổi trẻ khí thịnh, thấy ai không vừa mắt là lấy người ta ra khai đao. Tiểu Tể lập tức ở bên hùa theo.
- Thế sao được? Đây là Tiềm Châu, không phải là nhà của y, có còn biết tới tổ chức lãnh đạo không? Còn biết phục tùng lãnh đạo thành ủy không?
Dì Trương ngày càng không vui, bà ta không phải là loại hình bà nội chợ, rất quan tâm tới tình hình chính trị trong thành phố. Đương nhiên, chủ yếu là quan tâm tới quyền uy của lão Lưu nhà bà ta, làm vợ quan lớn sợ nhất là chồng bị mất quyền, nghĩ tới cảnh những cán bộ già lui về, trước cửa thưa thớt người xe là dì Trương không sao chịu nổi.
Cái cảm giác đi tới đâu cũng có cả một đoàn người vây quanh nói lời bùi tai thật là dễ chịu.
Lưu Huy cau mày lại: - Bà nói lung tung cái gì đó? Ai nói Tiềm Châu là nhà của ai? Lời này mà cũng nói bừa được sao? Thôi thôi, chuyện công tác mọi người đừng bàn luận tủy tiện, truyền đi gây ảnh hưởng không tốt.
Tiểu Tề liền không nói nữa, thấy dì Trương không phục, còn muốn nói tiếp liền khẽ giật áo bà ta.
Phàm chuyện gì cũng nên nắm chừng mực, cái "gai" đã trồng xuống là được rồi, vội quá thành hỏng.
Dì Trương hậm hực ngậm miệng lại.
......
Liễu Tuấn tất nhiên là không biết câu chuyện nhỏ xảy ra ở nhà họ Trương, y đang tiếp đãi một vị khách khác tới từ huyện Bạch Hồ, bí thư trấn ủy Dương Quan - Tương Hoành Mục.
Khi kháng lũ cứu nạn ở Bình An, Liễu Tuấn rất có thiện cảm với tính "cứng đầu" của vị bí thư trấn ủy này, Liễu Tuấn thích cán bộ có dũng khí, vào thời khắc quan trọng không làm việc cẩu thả.
Tương Hoành Mục là khách Liễu Tuấn mời tới.
Nhận được điện thoại của Vu Hoài Tín, Tương Hoành Mục cả kinh, không biết Liễu thị trưởng bỗng nhiên triệu kiến mình là có dụng ý gì? Địa vị của hai người thật sự chênh nhau quá xa.
Có điều không hiểu thì không hiểu, thị trưởng triệu kiến, không thể không tới.
Tương Hoành Mục mặc dù thẳng thắn, nhưng không lỗ mãng, đoán được chút manh mối của cuộc triệu kiến bất ngờ này. Mấy ngày qua chuyện tổ điều tra xuống đã truyền khắp mọi ngóc ngách của quan trường huyện Bạch Hồ.
Liễu thị trưởng triệu kiến, tám phần là vì truyện này.
Ngồi đối diện với Liễu Tuấn, Tương Hoành Mục có chút khẩn trương, lưng thẳng tắp, ánh mắt chăm chú nhìn vào đồng chí thị trưởng trẻ tuổi.
Nói thực, qua lần kể vai kháng lũ ở Bình An, Tương Hành Mục rất thích kiên quyết quả cảm của Liễu Tuấn, hắn rất kính phục lãnh đạo làm việc thực tế chu đáo như vậy.
Nhưng hiện giờ Liễu Tuấn không phải là "khách khanh" tới từ Ngọc Lan, mà là nhân vật số hai tay nắm đại quyền ở Tiềm Châu, Tương Hoành Mục có chút khẩn trương cũng là hợp lý.
Nhìn hán tử thô hào trên ba mươi này, Liễu tuấn rất yêu thích, theo y biết trấn Dương Quan tuy không phải là huyện thành của huyện Bạch Hồ, nhưng mấy năm qua là trấn phát triển kinh tế nhanh nhất , có được thành tích này, ắt có liên quan lớn tới Tương Hoành Mục.
- Hoành Mục, hút thuốc đi! Liễu Tuấn đưa thuốc lá tới trước mặt hắn, mỉm cười nói: - Hôm nay tôi mời anh tới đây chỉ muốn tìm hiểu tình hình, anh không cần khẩn trương.
- Vâng thưa thị trưởng.
Tương Hoành Mục châm thuốc hút, đáp:
- Trước đó không lâu, tôi phái người của cục kiểm toán và cục dân chính xuống huyện Bạch Hồ tra sổ sách, chuyện này anh biết chứ?
- Thưa biết, sổ sách cứu tế của trấn chúng tôi đã giao lên rồi.
- Trấn của anh tổng cộng được phân phối bao nhiều tiền cứu nạn ?
- 3 trăm 83 nghìn đồng.
Liễu Tuấn cau mày.
Tương Hoành Mục vội thêm một câu: - Trấn Dương Quan không xảy ra sự cố đê điều, bị tai nạn tương đối nhỏ lên khoản cứu nạn ít một chút.
Liễu Tuấn gật đầu: - Vậy tất cả số tiền cứu nạn đã phát tới tay quần chúng rồi chứ?
- Vâng!
Tương Hoành Mục đáp rất nhanh, không chút do dự nào, hắn biết tầm quan trọng của việc này, nên đích thân chủ trì làm việc, tự nhiên là tự tin.
- Vậy trấn Dương Quan phát thế nào? Phân phối theo đầu người sao?
- Không phải! Tương Hoành Mục lập tức lắc đầu, nói: - Phát dựa theo mức độ bị tổn thất, thôn bị thiên tai nghiêm trọng phát hiều một chút, thôn có địa thế cao, ít bị lũ xâm hại thì phát ít. Số tiền phát cứu trợ tới từng thôn do đích thân tôi kiểm tra, sợ cán bộ trong thông gian lận....
Liễu Tuấn mỉm cười: - Ồ? Cán bộ trong thôn gian lận sao? Đây là tiền cứu nạn, không phải là khoản tiền thường.
Tương Hoành Mục hít sâu một hơi: - Không dám dấu thị trưởng, đúng là có gian lận, phàm là tiền bên trên gửi xuống tới phía dưới đều là thịt Đường Tăng, có ai mà không thèm? Một số thôn kinh tế eo hẹp sẽ giữ lại một chút, trấn chúng tôi thì tôi có thể đảm bảo mỗi một đồng đều phát tới tay người dân, không giữ lại chút nào.
Liễu Tuấn cười càng rõ hơn: - Anh có thể khẳng định như thế? Không có người giở trò đằng sau?
Tương Hoành Mục ưỡn thẳng lưng nói: - Tôi khẳng định, thị trưởng, không phải là tôi khoe công, chuyện này tôi đám bảo. Giành miệng ăn trên miệng của người dân bị tai nạn, bất kể kẻ đó là ai, tôi đều cách chức hắn!
- Hoành Mục, nói hay lắm. Liễu Tuấn khẽ vô bàn tán thưởng:
- Thân là đảng viên, là cán bộ lãnh đạo phải có khí phách đó.
Tương Hoành Mục gãi đầu cười bối rối.
- Hoành Mục, anh có biết tình hình ở các xã thị trấn khác không? Có chuyện giữ tiền thậm chí đút túi riêng hay không? Liễu Tuấn nghiêm túc hỏi.
Tương Hoành Mục cũng trở nên nghiêm nghị: - Thị trưởng, không điều tra thì không có quyền lên tiếng, tình hình các nơi khác thì tôi không biết. Có điều theo kinh nghiêm trước kia thì khẳng định là có