Có thể thấy, Cận Hữu Vi đang một bụng tức giận, rồi lại không thể phát tác, nói với Liễu Tuấn: "Liễu Tuấn, chơi cùng mấy gậy đi?"
Liễu Tuấn hơi khoát tay: "Mọi người chơi đi."
Cận Hữu Vi biết tính nết của y, cũng không nói nhiều, cùng Nhâm Bách Cường cầm lấy cây cột, đi đánh banh.
Liễu Tuấn hơi trầm ngâm, lấy điện thoại cầm tay gọi cho Hà Mộng Oánh.
"Alo. . .nhớ chị hả?"
Trong điện thoại truyền đến giọng lười biếng của Hà đại tiểu thư.
Liễu Tuấn theo thói quen giơ lên cổ tay để nhìn, lúc này Hà đại tiểu thư phỏng chừng đang kê cao gối mà ngủ trưa. Hà Mộng Oánh am hiểu sâu đạo dưỡng sinh, biết làn da đẹp của phụ nữ đều xuất phát từ giấc ngủ tốt, ngoại trừ thời gian ở cùng với Liễu nha nội, sẽ bị dằn vặt đến không còn hơi sức, tình huống thông thường sẽ có hứng thú với giấc ngủ hơn.
"Nhớ chứ. . ."
Liễu Tuấn mỉm cười lên tiếng. Bạch Dương đề ra kế hoạch xuất ngoại sinh con, Liễu nha nội đối với Hà đại tiểu thư đặc biệt chú ý hoà nhã một ít. Lại nói tiếp, hiện tại Hà Mộng Oánh thân phận không gò bó, nếu như muốn có đứa con, so với Bạch Dương thì càng thuận tiện hơn nhiều. Chẳng qua Hà đại tiểu thư trời sinh ham chơi, nếu bản thân cô không nói muốn một đứa con thì Liễu Tuấn cũng sẽ không miễn cưỡng.
"Có chuyện này nhờ chị giải thích cho em một chút. . ."
Trong điện thoại Liễu Tuấn nói qua tình huống.
Nghe nói có quan hệ đến Cao gia và Cận gia, Hà Mộng Oánh liền cảnh giác, xốc lên chăn phủ giường trên người, nói: "Được, em chờ một lát, lập tức chị sẽ trả lời."
Liễu Tuấn buông điện thoại, bưng lên nước trái cây uống một ngụm, nhìn Cận Hữu Vi và Nhâm Bách Cường ở đằng xa. Chung Hải Vận vẫn như nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng nịnh hót Nhâm Bách Cường thêm vài câu.
Hà đại tiểu thư là mật thám nổi danh, mạng lưới quan hệ rất rộng, hơn nữa lấy thân phận nữ thái tử chính thống của cô, việc nội bộ quân đội, thật đúng là rất ít có chuyện gì mà Hà đại tiểu thư hỏi thăm không được.
Chưa đến nửa giờ, điện thoại của Hà Mộng Oánh đã gọi lại.
"Ừ, hỏi rõ rồi, là Cao Nhị đang gây chuyện. Thắng Lợi nói, hai miếng đất đó là của hải quân, quan hệ giữa Cao Nhị và Nhâm Bách Cường rất tốt. Lúc đó vì mượn hơi Cận Hữu Vi, Cao Nhị rất ra sức. Hiện tại thì tình huống thay đổi, Cao Nhị đã trở mặt!"
Hà đại tiểu thư lời ít mà ý nhiều nói rõ tình huống.
Liễu Tuấn thì cười lắc đầu, nói: "Cao Nhị cũng già đầu, đã hơn 30 mà còn thích chơi cái trò của trẻ con này sao? Được, em biết rồi, chị nói một tiếng với Thắng Lợi, em muốn hai miếng đất đó."
Người gọi là Thắng Lợi, đương nhiên chính là em họ của Hà Mộng Oánh, con trai của Hà Đông Tiến phó tư lệnh viên hải quân Hà Thắng Lợi, quan hệ với Liễu Tuấn cũng rất tốt. Năm ngoái tài chính Đông Nam Á bị nguy cơ, Hà Thắng Lợi bỏ vốn vào 4 triệu, Liễu Tuấn hứa hẹn kiếm về cho hắn 20triệu, phút cuối cùng đương nhiên là làm tròn lời hứa. Lần đó, Hà Thắng Lợi xem như là triệt để phục Liễu Tuấn. Người này quả thật không phải chỉ dựa vào "trai bao" để đi lừa gạt Hà lão gia, là một người có bản lĩnh thật sự. Sau đó nghe nói sự tích Liễu Tuấn ngắm bắn Soros tại Hương Cảng thì càng bội phục sát đất.
Lấy thanh uy hiển hách của Hà gia tại quân đội, một chút chuyện vặt như thế thật đúng là chỉ một câu nói của Hà Thắng Lợi là xong.
"Hì hì, không cần phải nói, Thắng Lợi nghe là em đang hỏi thì đã vỗ ngực. . . mà này, tên Nhâm Bách Cường kia có phải rất đáng ghét lắm hả?"
Hà đại tiểu thư cười hỏi.
Liễu Tuấn biết Hà đại tiểu thư quá mức nhàn rỗi, muốn đùa một chút. Cười nói: "Sao chị lại biết?"
Hà đại tiểu thư chẩu miệng, nói: "Người này giống như tắc kè hoa, thấy hắn cứ dính lấy Cao Nhị thì chị đã ghét rồi, em đang ở trong sân Golf của Cao Nhị phải không? Để chị bảo Thắng Lợi qua đó một chuyến."
Liễu Tuấn cười lắc đầu: "Hay là thôi đi, cũng không phải trẻ con!"
"Chị nói này Liễu thị trưởng, luận đến đấu tranh chính trị, kiến thiết kinh tế thì đó là điểm mạnh của em, trời sinh cơ trí, tính toán không để sót, tiểu nữ tử bội phục! Tuy nhiên khi nói đến cái vòng tròn của đám hoàn khố ở trong kinh thành, em chỉ là người ngoài ngành thôi!"
Hà Mộng Oánh liền trêu chọc y.
Liễu Tuấn cũng đành chịu thua cô.
Phía bên kia, Nhâm Bách Cường đã đánh được hai gậy, quay đầu lại nhìn thấy Liễu Tuấn đang hút thuốc, lẳng lặng ngồi đó, không dằn nổi "Hừ" lạnh một tiếng. Thói đời bây giờ hay thịnh hành mối, người nào cũng giả bộ thâm trầm, ra vẻ như thế thì có thể tranh thủ được cảm tình của phụ nữ.
Thật không rõ Cận Hữu Vi gọi đến một người như thế làm gì.
Chẳng qua nhiệm vụ ngày hôm nay của Nhâm Bách Cường chính là tới làm xấu mặt Cận Hữu Vi, Cao Nhị thiếu gia phân phó vậy. Nếu hắn đã gọi bạn bè tới vậy thì càng tốt, để cho hắn bị mất mặt trước bạn bè của hắn thì càng thỏa tâm nguyện của Cao Nhị thiếu gia. Trong lòng Nhâm Bách Cường cũng có chút khó hiểu, không biết vì sao Cận Hữu Vi lại đi đắc tội với Cao Nhị thiếu gia, Lẽ ra Cận Tú Thực đã lui xuống, Cận Hữu Vi không đến mức hồ đồ tới nông nỗi đi đắc tội với Cao Nhị thiếu gia chứ.
Chỉ là Cao Nhị thiếu gia hành sự xưa nay không theo nguyên tắc, Nhâm Bách Cường cũng quản không được nhiều như vậy.
Chung Hải Vận đi theo phía sau, lâu lâu nhân cơ hội lại tâng bốc Nhâm Bách Cường vài lời, thường nhắc tới chuyện gì cũng dính tới Nhâm Bách Cường ở trong đó. Cận Hữu Vi cực kỳ tấm tức, không ngừng trừng mắt Chung Hải Vận vài lần, Chung Hải Vận thì lại dường như không thấy.
Liễu Tuấn thì thong dong ngồi ở đó, đang tỉ mỉ lên kế hoạch phát triển tương lai của Tiềm Châu.
Đảm nhiệm thị trưởng Tiềm Châu, đối với Liễu Tuấn mà nói cũng là một sự khảo nghiệm lớn lao. Làm quan từ 7 năm nay, chủ chính địa phương thì cũng đã hết 6 năm thời gian, bất kể huyện Ninh Bắc hay là khu Trường Hà, cũng chỉ là một vùng ven, đưa vào mấy tỷ tài chính thì lập tức nhanh chóng mà vận hành. Hai nơi này cũng không thể đánh đồng với Tiềm Châu được, hạ hạt của Tiềm Châu tới 11 khu huyện, nhân khẩu vượt qua 6 triệu, trong đó nhân khẩu nông nghiệp chiếm tới 80%, tại một khu vực lớn như vậy có thể thực hiện phát triển một cách nhanh chóng, cộng đồng giàu có, là vấn đề lớn mà Liễu Tuấn đã phải nhiều lần suy nghĩ.
Trị đại quốc như phanh tiểu tiên(*), nói thì rất dễ! (*)Một câu nói trong [Đạo Đức Kinh] của Lão Tử. Trị nước cũng như hầm tiểu tiên, tiểu tiên là một loại động vật rất mềm, khi nấu không nắm giữ độ lửa sẽ bị nát, cũng như trị nước phải chú ý nhiều vấn đề: nhân dân...(đại khái là vậy).
"Liễu Tuấn. . ."
Không biết lúc nào, Cận Hữu Vi và Nhâm Bách Cường đã về tới khu nghỉ ngơi, Cận Hữu Vi lên tiếng gọi y.
Liễu Tuấn gật đầu.
"Nhâm xử, chuyện kia bất kể như thế nào cũng phải làm phiền anh. . ." Mới vừa ngồi xuống, Chung Hải Vận lại nhắc tới câu chuyện, lập tức chuyển hướng Lan Tử, nói: "Lan Tử, ngày mai em có thời gian không? Cùng đi dạo phố với chị, chị có thẻ hội viên của Chanel này!"
Trải qua sự quan sát vừa rồi, Chung Hải Vận nhìn ra được Nhâm Bách Cường đối với cô gái Lan tử này hình như rất lưu ý. Đoán là mới vừa đeo đuổi không lâu, hàng mốt còn chưa có thử qua nhiều. Chung Hải Vận đã nghĩ hạ thủ từ trên người cô gái này, Chanel kỳ thực không thích hợp với những cô gái trẻ như Lan Tử, tuy nhiên rất có tiếng, sự thưởng thức của Lan Tử cũng không cao, đối với hàng hiệu chắc cũng rất thích thú.
"Được thôi. . ."
Lan Tử hơi vui mừng đáp.
Nhâm Bách Cường cười nói: "Chung đổng, cảm ơn hảo ý của cô, nói thật chứ, hai miếng đất này cũng không phải một chút biện pháp cũng không có. Nhưng mà, không thể cho hai người."
"Vì sao?"
Chung Hải Vận vội hỏi.
Nhâm Bách Cường bưng lên ly nước trái cây nhấp một ngụm, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Hắc hắc, nếu mọi người là bạn cả, tôi cũng không giấu diếm làm gì, nói thẳng ra đi, hai người không phải là đã đắc tội với người nào rồi sao?"
"Không có mà. . ."
Chung Hải Vận nôn nóng, lắc đầu.
"Chung Hải Vận!"
Cận Hữu Vi quát lên, trong mắt hiện lên sát khí.
"Hữu Vi, ngày hôm nay cậu gọi tôi tới đây, chính là vì hai miếng đất của hải quân đó sao?"
Liễu Tuấn vẫn yên lặng không lên tiếng, đột nhiên mở miệng hỏi.
Cận Hữu Vi có chút xấu hổ, nhếch miệng cười.
"Chuyện này có lớn gì đâu mà phải lãng phí nhiều thời gian như vậy. Được rồi, đừng lằng nhằng nữa, về đi, hai miếng đất đó là của cậu!"
Liễu Tuấn lấy ra thêm một điếu thuốc, châm lên hút, thờ ơ nói.
Cận Hữu Vi nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cười ha ha.
Nhâm Bách Cường không hài lòng, cười lạnh một tiếng, nói: "Liễu tiên sinh đang thăng chức ở nơi nào vậy? Chuyện của hải quân chúng tôi, hình như không tới phiên anh làm chủ?"
Liễu Tuấn cũng chả buồn nhìn gã, dửng dưng nói: "Chuyện của hải quân, tôi không làm chủ được, Nhâm xử thì càng không làm chủ được. Được rồi, không nói nữa, Cận Hữu Vi, tính tiền đi!"
Cận Hữu Vi đối với những lời của Liễu Tuấn không chút nghi ngờ, lập tức đứng dậy, chuẩn bị tính tiền.
Nhâm Bách Cường sắc mặt xanh đen, gã kiềm nén lửa giận, cười ha ha: "Cận thiếu gia, vậy thì cũng đừng trách tôi, muốn trách thì trách anh bạn của cậu! Ở đây chính là thủ đô! Nói năng phải cẩn thận, cẩn thận gió quá lớn, bị đau lưỡi!"
"Liễu thị trưởng. . ."
Chung Hải Vận mặt tái mét, cô ta cũng ít qua lại với Liễu Tuấn, đối với thái độ làm người của Liễu Tuấn cũng không biết nhiều, còn tưởng rằng cũng không khác gì đám công tử ca. Mắt thấy Nhâm Bách Cường biến sắc mặt, vạn nhất Liễu Tuấn đang khoác lác ra mặt, vậy thì công ty điền sản Tinh Vũ của cô sẽ không xong!
Nghe Chung Hải Vận gọi Liễu Tuấn là "Thị trưởng", Nhâm Bách Cường hơi trố mắt, không ngờ người này còn là thị trưởng. Tuy nhiên Nhâm Bách Cường lập tức thư thái, đoán chắc chỉ là thị trưởng của một thành phố cấp huyện nào đó của tỉnh A, cũng không biết là chính hay là phó nữa. Coi như là chính đi, ở đây chính là trong thành Bắc Kinh, cũng không làm nên trò trống gì đâu.
"Thủ đô thì sao? Thủ đô cũng không phải do nhà anh mở!"
Đang khi nói chuyện, Hà đại tiểu thư đi nhanh tới, nghe được lời nói của Nhâm Bách Cường thì rất không vui.
Liễu Tuấn không khỏi lắc đầu cười khổ. Không phải nói là bảo Hà Thắng Lợi tới hay sao? Vì sao Hà đại tiểu thư lại đích thân xuất mã? Xem ra Hà đại tiểu thư lại có chút rảnh rỗi quá!
"Này, Liễu Tuấn, cậu không có việc gì hay sao mà lại đến cái nơi tồi tàn thế này? Muốn đánh Golf thì đến nơi của chị đi, cho cậu bao hết!"
Hà đại tiểu thư cũng chưa buồn liếc Nhâm Bách Cường đến một cái. Một nhân vật phó trưởng phòng của Bộ doanh phòng Hải quân, chạy theo Cao Nhị làm chân sai vặt, thật đúng là không lọt vào khóe mắt của Hà đại tiểu thư được.
Nhâm Bách Cường mặt đen như đít nồi.
Có vẻ như ngày hôm nay gã tới để làm bẽ mặt Cận Hữu Vi, vì sao lại thành dạng này?
Liễu Tuấn mỉm cười, không lên tiếng. Hà đại tiểu thư đích thân tới để chống trận, y đương nhiên lĩnh tình.
"Liễu Tuấn, bạn của cậu đâu?"
Hà đại tiểu thư hỏi.
"Xin chào, em là Cận Hữu Vi!"
Cận Hữu Vi chưa từng gặp qua Hà đại tiểu thư, tuy nhiên thấy cái tư thế này cũng biết lai lịch bất phàm, lấy vẻ trịnh trọng trước nay chưa từng có, vươn tay ra trước Hà Mộng Oánh.
"Xin chào, tôi là Hà Mộng Oánh, bạn của Liễu Tuấn."
Hà Mộng Oánh chuyển hướng Cận Hữu Vi, lại khôi phục khí độ ưu nhã cao quý, nhẹ nhàng nắm tay một cái với Cận Hữu Vi.
Tên "Hà Mộng Oánh" vừa báo ra, Nhâm Bách Cường cùng Cận Hữu Vi đều ngẩn người. Hà đại tiểu thư tại vòng tròn thái tử đảng tại kinh sư, thanh danh vô cùng hiển hách, ai chẳng biết đó là con gái của Hà chủ tịch Quân ủy?
Lúc này Nhâm Bách Cường hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Dường như cũng chính là lời gã nói, nơi này là thủ đô!