Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1002: Lần đầu tiên trao đổi



Sau khi cuộc họp hoan nghênh kết thúc, tiễn Hầu trưởng phòng ra về Liễu Tuấn mới tới phòng làm việc của Lưu Huy. Tân nhậm thị trưởng cùng bí thư Thành ủy trao đổi chính là đại sự hàng đầu. Liễu Tuấn phải trình bày rõ ràng với Lưu Huy cách suy nghĩ chấp chính của mình, tranh thủ đạt được ủng hộ của Lưu Huy.

Lưu Huy là chi chính thân tín của Cận Tú Thực, Liễu Tuấn phỏng chừng Cận Tú Thực chắc là đã cùng dặn dò qua Lưu Huy, nói rõ về lập trường của mình. Nếu nói từ một ý nghĩa nào đó, Cận Tú Thực ủng hộ Hà Duyên An, ra sức cho Liễu Tuấn để đảm nhiệm thị trưởng Tiềm Châu chính là muốn bảo vệ cái "pháo đài" này không mất.

Thì Liễu Tuấn cũng biết, lần này y có thể thuận lợi đảm nhiệm thị trưởng Tiềm Châu ngoại trừ Hà Duyên An cùng Cận Tú Thực hết sức ủng hộ, cùng phó chủ tịch Lý Trị Quốc và thái độ của Hồng thủ tướng có quan hệ rất trực tiếp.

Từ khi Trần Hướng Dương nằm viện, Tỉnh ủy tỉnh A quyết định thay thế thị trưởng Tiềm Châu, đến cuối cùng xác định Liễu Tuấn là đảm nhiệm, thời gian mặc dù không dài, đánh cờ cũng rất kịch liệt. Ý đồ Cù Hạo Cẩm "bài trừ" Liễu Tuấn ra khỏi tỉnh A rất rõ ràng, nhìn trên điểm này, Thai Duy Thanh cũng là ủng hộ. Hai người này ai cũng không muốn Nghiêm Liễu hệ có một cái đinh cứng rắn như thế gài vào tỉnh A. Riêng là một mình Liễu Tuấn cũng không sao, nhưng năng lực của người thanh niên này biểu hiện ra đã làm cho Cù Hạo Cẩm cùng Thai Duy Thanh đều có chút bất an, sự thực cho thấy, Cận Tú Thực và Hà Duyên An cũng gởi gắm kỳ vọng cao với y, Cận hệ của tỉnh A cùng thế lực Hà hệ có khuynh hướng lấy Liễu Tuấn làm đối tượng.

Lúc này, không chỉ để cho Liễu Tuấn tiếp tục ở lại tỉnh A, hơn nữa còn ra tay rất mạnh, hiển nhiên không phải là điều mà Cù Hạo Cẩm Thai Duy Thanh cam tâm tình nguyện muốn nhìn thấy.

Đương nhiên, lý do Cù Hạo Cẩm không ủng hộ Liễu Tuấn đảm nhiệm thị trưởng Tiềm Châu rất là đường hoàng, Liễu Tuấn thực sự tuổi còn quá trẻ, không chỉ nói đảm nhiệm thị trưởng thành phố cấp khu,; cho dù chủ chính một huyện, ở trên quan trường trong nước cũng thuộc về trường hợp cực kỳ hiếm thấy rồi.

Đối với cán bộ trẻ tuổi, cần phải tôi luyện nhiều hơn mà, đối với bản thân Liễu Tuấn cũng mới có lợi.

Ở trong một hoàn cảnh xưa nay hay chú ý đến phân biệt đối xử, lý do này rất là có lực.

Thời khắc mấu chốt, phó chủ tịch Lý Trị Quốc cùng Hồng thủ tướng cũng tỏ thái độ ủng hộ.

Lẽ ra, chọn người làm thị trưởng một thành phố cấp khu như Tiềm Châu, còn chưa đủ để lọt vào pháp nhãn của Hồng thủ tướng và Lý phó chủ tịch, hai vị thủ trưởng ngoài dự đoán của mọi người can thiệp vào việc này, mỗi người đều có lý do. Tối thiểu, biểu hiện của Liễu Tuấn tại tỉnh A đã khiến cho Lý phó chủ tịch quan tâm. Nghiêm Liễu coi như là người có khả năng đắc lực của Lý phó chủ tịch, được Lý phó chủ tịch coi trọng đó là đương nhiên, một nhân tài phe phái mình mới xuất hiện như Liễu Tuấn, tuy tuổi còn trẻ nhưng biểu hiện ra được thiên phú kinh người cùng năng lực, Lý phó chủ tịch đương nhiên muốn bồi dưỡng thêm nhân tài.

Hồng thủ tướng tỏ thái độ ủng hộ Liễu Tuấn, nhưng là nổi lên ý "thương xót nhân tài".

Thành phố Tiềm Châu xem như là một trọng trấn phía tây nam tỉnh A, vị trí giao thông cực kỳ quan trọng, nối liền ba tỉnh, nếu như kiến thiết được kinh tế thành công, điều này có ý nghĩa vô cùng trọng đại, có thể tại biên giới 3 tỉnh hình thành một vòng tròn phạm vi lớn, kéo theo kinh tế của vùng phát triển nhanh chóng.

Hồng thủ tướng rất tin Liễu Tuấn có được năng lực kiến thiết được kinh tế.

Có được sự ủng hộ của hai vị thủ trưởng, là điều then chốt để Liễu Tuấn có thể thuận lợi đảm nhiệm thị trưởng Tiềm Châu.

Mặc kệ Cù Hạo Cẩm và Thai Duy Thanh không tình nguyện Liễu Tuấn tiếp tục đứng ở tỉnh A bao nhiêu đi nữa, cũng phải cân nhắc đến lợi hại, tại bên ngoài, Cù Hạo Cẩm anh thân là bí thư Tỉnh ủy phải coi trọng đến minh chủ, không thể để người ta nghĩ mình độc đoán.

Trụ sở Phủ thị chính Thành ủy Tiềm Châu vẫn là hợp thự để làm việc, cũng không có tách ra.

Trụ sở này tồn tại thời gian rất dài, bắt đầu xây vào những năm 60. Cũng như rất nhiều cơ quan trung tâm quyền lực của thành phố cấp khu khác, tọa lạc tại trung tâm thành phố náo nhiệt. Ỡ giữa mảnh tùng bách rộng lớn vắng vẻ, tô điểm thêm rất nhiều kiến trúc có kiểu dáng xa xưa đan xen vào nhau, nơi cao nhất cũng không tới 5 tầng.

Khu vực làm việc của Thành ủy tại khu phía tây trụ sở, khu vực làm việc của Phủ thị chính tại khu phía đông trụ sở, đi bộ qua đó cũng chưa tới 10p thời gian thôi.

Phòng làm việc của Lưu Huy tại lầu ba của tòa nhà Thành ủy, các thiết bị lắp đặt tương đối đơn giản, đồ dùng làm việc đều khá mộc mạc. Ngoại trừ chiếc ghế xoay nơi làm việc của Lưu Huy là bằng da khá rộng, bộ ghế sofa đãi khách, đều là bằng gỗ.

Lưu Huy mời Liễu Tuấn ngồi xuống trên trên ghế sofa đãi khách, thư ký dâng lên chè xanh rồi lui ra ngoài.

"Thị trưởng, chúng ta thật là có duyên a. . ."

Lưu Huy mỉm cười nói, giọng điệu rất thân thiết, hơn nữa xưng hô đối với Liễu Tuấn cũng biến thành "thị trưởng" mà không phải là "Liễu thị trưởng" .

Liễu Tuấn cũng mỉm cười đáp: "Có thể làm việc cùng bí thư là may mắn của tôi. Sau này phải nhờ bí thư chỉ điểm nhiều hơn."

Tuổi tác của Lưu Huy cơ bản ngang với Liễu Tấn Tài, lời nói của Liễu Tuấn ở trước mặt ông ta khiêm nhường kính cẩn, theo lý thường phải làm.

"Ha ha, sau này mọi người chính là hợp tác, không cần nói nhiều lời khách sáo làm gì. Cận bí thư gọi điện thoại tới yêu cầu tôi phải dốc sức phối hợp với công tác của thị trưởng, đây là điều đương nhiên mà, thành phố Tiềm Châu chúng ta quả thực cần nhờ có người toàn tài tinh thông kiến thiết kinh tế như thị trưởng đây tới lãnh đạo. Tôi cùng đồng chí Hướng Dương tại Tiềm Châu công tác đã nhiều năm, kinh tế của Tiềm Châu phát triển mặc dù chưa nói tới lạc hậu, tốc độ phát triển vẫn là không như ý người, nhất là khi so sánh cùng thành phố Ngọc Lan, Ngô Tây lạc hậu rất nhiều a! Không dối gạt thị trưởng chứ, đây là tâm bệnh của đồng chí Hướng Dương, cũng là tâm bệnh của tôi."

Lưu Huy nói rất tùy ý, chỉ ra điện thoại của Cận Tú Thực, thái độ cũng rất thẳng thắn thành khẩn, nếu tất cả mọi người là một chiến hữu trên một chiến hào, tất cả cũng dễ bề thương lượng, không cần phải nói nhăng nói cuội để đả kích nhau làm gì.

Liễu Tuấn có thể hiểu được, Lưu Huy nói như vậy là phát ra từ nội tâm, không phải là đang nói lời khách khí với y.

Phải nói, thân là bí thư Thành ủy cùng thị trưởng, Lưu Huy cùng Trần Hướng Dương đều rất muốn đem kinh tế của Tiềm Châu đẩy mạnh hơn, mấy năm nay quả thực tốn hao không ít tâm huyết. Đây không chỉ là yêu cầu chiến tích của người chủ chính, cũng là một cảm giác thành tựu của một người quan chức, nhưng nếu làm một quan chức bảo thủ không thể tránh khỏi tại trên quan niệm có chút lỗi thời, tại điểm này, rất nhiều cán bộ lãnh đạo chính của tỉnh A đã chịu ảnh hưởng khá lớn của Cận Tú Thực. Cận Tú Thực chú ý đầu tiên chính là xã hội ổn định, đối với những cán bộ chỉ vì cái trước mắt thì rất không thích.

Tình hình phát triển kinh tế của Tiềm Châu mấy năm nay cũng giống như cách phát triển kinh tế kinh người của cả tỉnh A, bên trong tỉnh có thể coi là tương đối tốt, nhưng khi so với các tỉnh khác đặc biệt là các thành phố cấp khu ở các tỉnh vùng duyên hải, tốc độ phát triển cũng khá thua kém. Nhất là bị thành phố Ngô Tây được coi như là tỉnh lị cũ áp chế, càng khiến cho Lưu Huy và Trần Hướng Dương không cam lòng.

Bất đắc dĩ, sự thực khi so với người mạnh hơn, không phục cũng không được.

"Bí thư, cảm ơn sự ủng hộ cùng tín nhiệm của bí thư đối với tôi. Tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực. Chẳng qua, kiến thiết kinh tế không phải là công việc một sớm một chiều, yêu cầu phải có cơ sở tốt, tìm đúng con đường để chúng ta phát triển thích hợp nhất thì mới có thể từ từ phát triển." Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Bí thư, trong khoảng thời gian này, tôi dự định sẽ đi một chuyến đến từng khu huyện nhìn một lần để hiểu rõ tình huống cơ bản một chút. Lúc này, làm tốt công tác vệ sinh phòng dịch, phòng ngừa dịch xuất hiện sau thiên tai mới là việc đầu tiên. Giờ tôi sẽ lập tức bắt đầu an bài, đồng thời, phải nắm chặt thời gian để giải quyết những ảnh hưởng của cơn đại hồng thủy tạo thành, mau chóng khôi phục sản xuất cùng trật tự cuộc sống bình thường của toàn thành phố."

Những lời này Liễu Tuấn chẳng khác nào như đang đơn giản trình bày qua một chút với Lưu Huy ý nghĩ của công tác cơ bản trong đoạn thời gian sau này.

Lưu Huy gật đầu, nói: "Tôi rất tán thành với kế hoạch này của thị trưởng, mời Phủ thị chính mau chóng hành động, đồng chí Triệu Sư Phạm cùng các phó thị trưởng khác của Phủ thị chính khẳng định sẽ ủng hộ công tác của thị trưởng."

Lưu Huy không nhanh không chậm nói, giữa những câu chữ tràn ngập tự tin. Có thể thấy được hắn đối với những gì nắm trong tay của toàn thành phố là rất đúng chỗ, lời này chẳng khác nào đang nhắc nhở Liễu Tuấn, các phó thị trưởng bên Phủ thị chính đều có thể tin được.

Thành phố Tiềm Châu coi như là đại bản doanh của Cận Tú Thực, Cận Tú Thực có thể đưa Lưu Huy đến nơi này làm bí thư Thành ủy, có thể thấy được đối với năng lực của hắn là hoàn toàn tán thành. Kiến thiết kinh tế có thể có chỗ thiếu sót, nhân sự nắm trong tay khẳng định không phải là vấn đề quá lớn.

Thời gian Trần Hướng Dương còn đang đảm đương, cùng Lưu Huy thuộc một trận doanh, cách bố trí của phó thị trưởng Phủ thị chính đương nhiên cũng là trao đổi qua đầy đủ với Lưu Huy.

Liễu Tuấn hạ thấp người, nói: "Cảm ơn bí thư ủng hộ!"

Lưu Huy khoát tay, vừa cười vừa nói: "Thị trưởng không cần phải khách sáo. Đúng rồi, thị trưởng, người nhà lúc nào qua đây?"

Liễu Tuấn là con rể của bí thư Chính pháp ủy Trung ương Nghiêm Ngọc Thành, điều này tất cả mọi người đều biết.

Liễu Tuấn mỉm cười đáp: "Con cái còn nhỏ, bà nội và bà ngoại đều không an tâm để nó qua đây, tạm thời vẫn còn ở thủ đô, đơn vị công tác của vợ tôi là ở Cục văn hóa thủ đô, nên cũng tạm thời không qua ở thời gian dài được."

Lưu Huy hơi nhíu mày: "Như vậy à, vậy cuộc sống hằng ngày của thị trưởng cũng cần phải có người chăm sóc mới được. Vấn đề chỗ ở, thị trưởng dự định an bài thế nào rồi?"

Lẽ ra, Lưu Huy thân là bí thư Thành ủy, không cần quan tâm đến vấn đề nhỏ nhỏ nhặt thế này, văn phòng Phủ thị chính Tiềm Châu cũng tuyệt đối không đến mức để cho một thị trưởng bị chết đói, hoặc là vì cuộc sống mà phiền não.

Hành động này của Lưu Huy còn là quan tâm xuất phát từ cấp trên cùng trưởng bối đối với ban thành viên.

Liễu Tuấn cười nói: "Cái này vẫn là do đồng chí Trang Ích Khiêm an bài cho tôi thôi."

Trang Ích Khiêm là chủ nhiệm văn phòng Phủ thị chính, an bài cuộc sống của thị trưởng chính là công tác thuộc bổn phận.

Lưu Huy cũng cười, nói: "Ừ, lão Trang làm việc vẫn là rất cẩn thận."

Bí thư Thành ủy nói như thế với một cán bộ chính là đánh giá rất cao. Bởi vậy có thể thấy được, Trang Ích Khiêm cũng là cán bộ mà Lưu Huy rất coi trọng. Đương nhiên, thân là chủ nhiệm văn phòng Phủ thị chính, Trang Ích Khiêm hẳn là càng được Trần Hướng Dương tán thành hơn.

Liễu Tuấn nâng chung trà lên uống một ngụm, nói: "Bí thư, có một vấn đề cần phải xin chỉ thị của bí thư."

"Ha ha, thị trưởng, tôi đã nói rồi, giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy, có chuyện gì cứ việc nói thẳng không sao cả."

"Về việc chọn thư ký của tôi, tôi dự định vẫn dùng thư ký Vu Hoài Tín trước ở Ngọc Lan, tương đối hợp tính cách của tôi, việc này phải mời bí thư phê chuẩn."

Phân phối Thư ký mặc dù cũng là công tác yêu cầu, thế nhưng làm lãnh đạo thông thường cũng thích thư ký hợp với tính tình của mình hơn, đây cũng là lẽ thường. Liễu Tuấn thân là một thị trưởng, muốn mang một thư ký từ Ngọc Lan qua đây, cho dù ai cũng không có ý kiến gì, Liễu Tuấn xin chỉ thị của Lưu Huy trước cũng là biểu thị sự tôn trọng đối với ông ta, dù sao cán bộ thành phố khi điều động đều phải yêu cầu bí thư Thành ủy đồng ý.

"Việc này không thành vấn đề, đồng chí cứ bảo lão Trang an bài là được."

Lưu Huy cười đáp, đối với Liễu Tuấn khiêm tốn giữ lễ, ông ta rất có cảm tình, lần đầu tiên trao đổi giữa hai người, đều khiến cả hai rất thoả mãn
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.