Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Tiên

Chương 32: Chuyện Cũ Năm Xưa



"Ngươi nói thật chứ"? Tô Vân Nguyệt kinh ngạc hỏi

Đoạn mạch, đối với võ giả đây tương đương với đoạt mệnh.

Muốn chữa trị, xem như người của Dược Thần Đường cũng không thể nào làm được.

Tiểu tử này lại dám nói có thể chữa khỏi, đúng là thiên phương dạ đàm.

"Tần Hiên, ngươi biết ngươi đang nói gì không? Đây chính là đoạn mạch, không phải cảm mạo thông thường."! Hà Vũ hốc mắt đỏ lên, Hà Vận thống khổ như vậy, nàng sao lại không lo lắng cho được.

Tần Hiên căn bản cái gì cũng không biết, dám nói ra những lời này.

"Tiểu Hiên, ngươi nói mê sảng gì vậy!" Hà Vận cười cười, nàng từ từ ngồi xuống "Chút chuyện nhỏ mà thôi, tiểu di chẳng phải không có chuyện gì sao"!

Trong gian phòng, không có ai để ý tới lời Tần Hiên.

Thời điểm trước đây bị đoạn mạch, nàng tìm người chữa trị tứ phía, ngay cả Dược Thần Đường đều tự mình bái phỏng qua, kết quả trưởng lão Dược Thần Đường cũng không làm gì được, đành thất vọng ở lại Tĩnh Thủy.

Nàng biết Tần Hiên, điên điên khùng khùng, làm sao có thể biết được phương pháp nối mạch.

Tần Hiên trầm mặc, hắn cũng không có nhiều lời.

Cả căn phòng sa vào tĩnh lặng, Hà Vận nghỉ ngơi một chút, cơ thể thả lỏng, ngồi trên sô pha suy nghĩ thất thần.

"Tần Hiên, ngươi theo ta ra ngoài một chút". Tô Vân Nguyệt thấp giọng, gọi Tần Hiên ra ngoài ban công.

Hà Vận nhìn thấy hai người, muốn nói lại thôi, đành thở dài một tiếng.

"Ngươi biết Hà Vận bị thương thế nào không?" Tô Vân Nguyệt vẻ mặt phức tạp, chuyện này nàng nhất thanh nhị sở, lúc Hà Vận bị thương, nàng còn tận mắt chứng kiến.

"Nói"! Tần Hiên chỉ chậm rãi phun ra một chữ.

"Ngươi là nhi tử của Trầm Tâm Tú, ta nghĩ ngươi cũng biết Hà gia ở Vân Nam đi" Tô Vân Nguyệt nhìn về phía chân trời, khóe mắt hiện lê một vẻ phiền muộn.

Hà gia Giang Nam!

Thời điểm Tần Hiên biết được Hà Vận là võ giả nội kình, hắn cũng có chút suy đoán.

Hà gia ở vùng sông nước Giang Nam. Bên trên mảnh đất màu mỡ này, thế lực nhà họ Hà trải rộng khắp các doanh nghiệp, chính phủ và quân đội. Là một trong những gia tộc lớn ở Giang Nam. Gia tộc như vậy bồi dưỡng được võ giả nội kình 19 tuổi cũng không phải là chuyện bất khả tư nghị.

"Hà Vận là nữ nhi của Hà Vân Sinh!" Tô Vân Nguyệt chậm rãi nói: "Giang Nam Phú Giáp Hà Vân Sinh, cái tên này hẳn là mẫu thân ngươi có nói qua"!

Tần Hiên khẽ gật đầu, đợi Tô Vân Nguyệt nói tiếp.

"Hà Vân Sinh tại Hà gia địa vị cũng không thấp, mấy chục năm liền sáng tạo ra tập đoàn Nam Hương, phú giáp một phương. Mà Hà Vận từ nhỏ liền bái làm môn hạ võ đạo đại sư, thiên tư trác tuyệt, tiến bộ thần tốc. Mà Hà gia từ xưa đã có truyền thống dùng võ luận đạo, đến giờ cũng chưa mất, thời điểm luận võ hàng năm lại càng là đại sự.

"Luận võ, có thể tự mình lên đài, cũng có thể mời người trợ trận. 5 năm trước, Hà Vận vừa vào nội kình, 19 tuổi trở thành nội kình võ giả, thiên phú như vậy, tên tuổi của Hà Vận liền danh chấn một phương, rất nhiều thế gia ở Giang Nam đều rất hâm mộ"



"Thể là, Hà Vận tâm cao khí ngạo, liền thay phụ thân tham gia luận võ. Không ngoài dự liệu, lần này rát thuận buồn xuôi gió. Nhưng cuối cùng lại xảy ra biến cố."

Tô Vân Nguyệt thở dài nói: "Trước đây, ta cũng tại chỗ quan sát, còn vì Hà Vận cổ vũ, căn bản không ngờ tới những chuyện sau đó. Nếu biết, có chết ta cũng phải ngăn cản Hà Vận."

"Hà Vận gặp cường địch?" Tần Hiên đã đoán ra.

Tô Vân Nguyệt cười khổ một tiếng nói: " Hải ngoại Thanh bang cao thủ, Lâm Ca! Vẻn vẹn ba chiêu, hắn liền bại Hà Vận, hơn nữa một chưởng cuối cùng càng là lấy nội kình đại thành trức tiếp đoạn mạch Hà Vận".

Lâm Ca!

Tần Hiên trong lòng chấn động, trong mắt tràn ngập hàn ý.

Hải ngoại Thanh bang cao thủ, võ đạo Tông Sư, nội lực hóa cương, lại là hắn!

Kiếp trước, Tần Hiên đối với cái tên này cũng như sấm bên tai, Lâm Ca, cũng là kẻ cầm đầu khiến cha hắn lụi bại. Vẻn vẹn một người, ép tới một phương long đầu không thể không tránh lui, thậm chí rút lui khỏi sân khấu, không dám quay lại.

Lúc đó, Tần Hiên không rõ ràng phân chia cấp độ võ giả của thế giới này. Nhưng hắn nhớ kĩ, đêm mưa kia, Lâm Ca xuất hiện, phụ thân hắn quỳ trên mặt đất, cúi đầu nói: "Lâm tông sư, ta nguyện rút khỏi Giang Nam".

"Lại là hắn"! Tần Hiên hít sâu một hơi, gật gật đầu. "Ta đã biêt"!

Nói xong, Tần Hiên quay người rời đi, măt lạnh như băng.

Lâm Ca, tổn thương đoạn mạch Hà Vận, cùng với mối thù kiếp trước, hai cái cộng lại, lần đầu tiên từ khi trùng sinh đến nay sát cơ của hắn mới nồng đậm đến như vậy.

Người này nếu không chết, hắn dùng cái gì để bình tâm?

Thành phố Sâm Nguyên, trên một con đường thôn nhỏ, một chiếc Audi dừng ở bên đường.

Chung quanh một mảnh lúa mì xanh biếc, vài con bù nhìn khoác áo rách tả tơi đứng lặng trong ruộng lúa.

Chu Khánh Quốc cùng một gã đầu trọc đứng cạnh xe, phảng phất chờ đợi gì đó.

"Lý Hổ, ngươi chắc chắn sư huynh của ngươi có thể đối phố tiểu tử kia?" Chu Khánh Quốc cau mày, trong mắt hắn đầy vẻ hận ý.

Trước đây, từ Thanh Thủy Sơn Trang rời đi, Chu Khánh Quốc liền dự định đối phó Tần Hiên. Tần Hiên một ngày chưa chết, hắn một ngày chưa yên.

Nhưng Tần Hiên thực sự quá kinh khủng. Ngự Lôi Hóa Long, thủ đoạn có thể so với tiên nhân.

Liền xem như gã Lý Hổ bên cạnh hắn đây dùng rất nhiều vàng thuê tới cũng không dám nói thắng, nhân vật như vậy so với phong thủy đại sư Trần Phù Vân cũng không thua kém bao nhiêu.

Vốn là hắn mời Lý Hổ tới đối phó Mạc Tranh Phong, không nghĩ tới bên cạnh hắn lại xuất hiện một tên tiểu quỷ kinh khủng như vậy

Cho nên lần này hắn liền trực tiếp dùng vàng mời sư huynh của Lý Hổ tới giúp. Nghe nói vị sư huynh này đã là nội kình đại thành, thậm chí còn là cao thủ nổi tiếng trong giới Hoa Kiều, từng một quyền bại nhà vô địch quyền anh thế giới ngầm.

"Yên tâm, bằng vào thực lực của sư huynh ta, đối phó một tên mao đầu tiều tử tự nhiên là dễ như trở bàn tay."! Lý Hổ mười phần tự tin nói: "Sư huynh của ta là đệ tử được sư phụ coi trọng nhất, dốc lòng dạy dỗ, ta với hăn cản bản là vô pháp so sánh".



Chu Khánh Quốc trong lòng không khỏi sợ hãi. Lý Hổ đã có thể đánh xuyên phiến đá dày 30cm. Hắn lại không dám cùng vị sư huynh kia so.

Trong lúc chậm rãi chờ đợi, bỗng một trận cuồng phong gào thét, lúa mì xung quanh rạp xuống, cát bụi bay tung tóe.

Một thân hình mờ ảo, từ trong cát bụi đi tới.

"Đến rồi!" Lý Hổ kinh hỷ nói.

Chu Khánh Quốc cũng ngưng mắt nhìn về phía thân ảnh kia, đợi cho cát bụi tản đi mới nhìn rõ khuôn mặt người đi tới.

Chừng 30 tuổi, đầu đinh, mặt chữ điền, mắt tròn, sơ mi đen, hai bên tay áo có thêu hoa hồng màu vàng, quần jean bụi, đi giày thể thao. Phía sau còn đeo một cái bao tải phủ đầy bụi.

Rất khó tưởng tượng người như này là là võ đạo đại sư.

Đợi cho người kia tới gần, Lý Hổ vội vàng lên tiếng: "Sư huynh, thế nào?"

Trung niên kia cười nhạt, nói: "Sư phụ bảo ta đến giúp ngươi. Gặp được cao thủ sao?"

"Một tên tiểu quỷ, có mấy phần xiếc, ta sợ không nắm chắc." Lý Hổ khinh thường cười cười, hắn lập tức giới thiệu cho Chu Khánh Quốc: "Đây là sư huynh của ta, Hàn Phong, võ giả nội kình đại thành"!

Võ giả nội kình đại thành?

Chu Khánh Quốc đánh giá một phen, ánh mắt lộ rõ vẻ không tin.

Bất quá hắn vẫn làm ra vẻ nhiệt tình, nói: "Hoan nghênh Hàn đại sư đến, ta thật đúng là như hổ thêm cánh".

Điểm thái độ kia của hắn Hàn Phong tự nhiên là để trong mắt, bất quá cũng không để tâm.

"Lần đầu gặp mặt, ta có chuẩn bị một phần lễ, mong rằng Chu tiên sinh sẽ thích". Hàn Phong cười nhạt một tiếng: "Trên đường tới có đi qua một khu rừng, vừa vặn giải quyết gia hỏa này"!

Bả vai hắn chấn động một cái, bao tải sau lưng đột nhiên bay lên, Hàn Phong tay phải thành chảo, nhanh như một cơn gió, vươn về phía trước, đâm mạnh một cái, bao tải đột nhiên bị xé rách thành hai nửa.

Đây là cái gì?

Chu Khánh Quốc có chút hiếu kỳ, khi hắn nhìn thấy thứ lộ ra từ trong bao tải, cả người co quắp lại, vẻ mặt sợ hãi khó tin nhìn về lễ vật của Hàn Phong.

Một con hổ xuất hiện trước mặt hắn. Con hổ này cao chừng 1m, dài hơn 3m. Mãnh hổ như vậy thế mà bị đánh chết.

Hơn nữa, chỉ có một quyền ấn ở trên trán con hổ, còn đang rỉ máu.

Nói cách khác, con hổ này là bị Hàn Phong một quyền đánh chế.

Chu Khánh Quốc lập tức thái đổ trở nên cung kính, mang theo ba phần sợ hãi nhìn về phía Hàn Phong, run run nói: "Có Hàn đại sư tương trợ, lần này, Lâm Hải chắc chắn không ai có thể địch".

Chu Khánh Quốc từ nội tâm tràn ngập sợ hãi rất nhanh liền lâm vào cuồng hỉ, Hàn Phong có thể một quyền đánh chết mãnh hổ, toàn bộ Lâm Hải, ai có thể chống lại hắn.

Mạc Tranh Phong, để ta xem, Mạc gia các ngươi chết như thế nào!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.