Trung Cung Lệnh

Chương 136: ĐẾM NGƯỢC THỜI GIAN



Tang Chi đã về Thừa Càn cung, về rồi liền nghĩ tới Hoàng đế, nghĩ tới Hoàng đế nàng liền hận đến muốn nghiến răng. Hận thì hận, cũng không biết làm thế nào để hắn biến mất. Nghĩ, lại nhìn Đổng Ngạc phi bệnh nặng triền miên, tự hỏi Hoàng đế sẽ thật sự có thể chết vì Đổng Ngạc phi sao?

Hoàng quý phi trên giường bệnh, thi thoảng sẽ ra ngoài hóng gió đón nắng một lát. Nay cả người đều gầy gò tiều tụy, vẻ kiều diễm vô hạn biến mất đâu chẳng còn, người ta nhìn vào không thể không đau lòng. Hoàng đế tới thăm nom, Hoàng quý phi cũng cự tuyệt, nói muốn hắn chuyên tâm vào triều chính, không muốn mình ảnh hưởng tới Hoàng đế. Hoàng đế nghe nàng nói như thế, dứt khoát cho Ngô Lương Phụ mang tấu chương tới đây, phê duyệt ngay ở Thừa Càn cung.
Tang Chi nhìn, trong lòng đủ loại tư vị. Trinh phi cũng thường xuyên đến, những khi đến đúng lúc Hoàng đế ở đây, Đổng Ngạc phi vì không tiện cự tuyệt nên sẽ cho nàng vào, còn những lúc Hoàng đế không ở, Trinh phi sẽ bị cự tuyệt thẳng thừng.
Ngày hôm ấy, bữa trưa vừa qua. Đổng Ngạc phi ho dữ dội, ho cả ra tơ máu. Tang Chi nhìn thế, vội vàng muốn gọi Thái y, rồi lại bị Đổng Ngạc phi ngăn trở.
"Nương nương, người không thể cứ không chịu gặp Thái y như vậy chứ?" Tang Chi không đành lòng, "Nếu cứ tiếp tục như thế..."
"Sức khỏe của bổn cung, bổn cung tự rõ. Không cần." Đổng Ngạc phi cự tuyệt nhạt nhẽo, hít thở sâu. Thần sắc nàng không hề biến, nhưng Tang Chi nghe lời kia vào tai, lại cảm thấy nàng đã tới lúc muốn kết thúc sinh mệnh rồi. Đổng Ngạc phi gấp khăn tay lại, ném thẳng vào chậu than, lửa cháy đằng đằng, mấy chốc đã thiêu rụi. Khăn tay hóa  thành tro tàn.
"Nương nương..."
Tang Chi vừa mở miệng đã bị Đổng Ngạc phi cắt ngang, "Bổn cung cũng không muốn vòng vo với ngươi nữa. Bổn cung biết, thì giờ không còn nhiều, nay bận tâm lo lắng nhất, chỉ có ấu đệ và Trinh phi. Thái hậu hận bổn cung, e rằng sau này bổn cung đi rồi, Trinh phi và ấu đệ cũng sẽ không được an ổn. Bổn cung cũng biết ngươi là người của Hoàng hậu, bổn cung nguyện đứng về phía Hoàng hậu, nhưng chỉ cầu sau này Hoàng hậu vững chắc, nhất định phải che chở cho Trinh phi và ấu đệ của bổn cung. Gia thế của bổn cung tuy kém Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị, nhưng là... vẫn có người có thể dùng." Nói xong, đưa cho Tang Chi một khối ngọc bội và một phong thư, đều đặt vào trong tay Tang Chi, "Đây là ngọc bội gia truyền, còn phong thư kia là tự tay bổn cung viết. Hoàng hậu có chuyện gì, bổn cung tình nguyện giúp đỡ, chỉ cầu Hoàng hậu sau này thương lấy Trinh phi và ấu đệ, bảo vệ bọn họ cả đời không lo!"
Tang Chi tuyệt đối không ngờ tới Đổng Ngạc phi lại nói những lời này, nhất thời sôi sục tới mức choáng váng hồ đồ. Một lát sau tỉnh táo lại, hỏi, "Nương nương, không biết nô tài có thể đọc thư này hay không?"
Đổng Ngạc phi câu khóe môi cười rộ lên, gật đầu.
Tang Chi lại bị nụ cười của nàng khiến cho quẫn bách, nhưng nàng không thể không kiểm tra. Quá đột ngột, đây cũng không phải chuyện nhỏ. Vì vậy nàng mở thư, đọc qua một lần, thực sự là những lời như vừa nói, lúc này mới yên lòng.
Lại nghe Đổng Ngạc phi nói, "Ngươi biết không? Trong cung này, nô tài mà dám nghi ngờ chủ tử, ngoài Tô Ma Lạt Cô ra cũng chỉ có ngươi."
Tang Chi nghe, liền muốn quỳ xuống, "Nô tài biết sai!" Mà đầu gối chưa chạm đất đã bị Đổng Ngạc phi giữ lại, "Hoàng hậu có phúc, có được một người có gan có mưu, quan trọng là trung thành tận tụy. Bên cạnh nàng có ngươi, bổn cung tin mình đã nhờ cậy đúng người."
Tang Chi cảm động trong lòng, nghe Đổng Ngạc phi nói tiếp, "Nhưng sức chỉ có vậy, chưa đủ. Mấu chốt là ở chỗ Hoàng thượng." Nàng xoa xoa mi tâm, "Thái hậu, trong cung ngoài triều đều có thế lực, thế lực vững chắc như thế không dễ dao động. Bổn cung có một kế này, có thể thử."
"Nương nương..." Tang Chi mừng trong lòng, "Nô tì xin lắng nghe!"
Ánh mắt Đổng Ngạc phi có phần lơ đãng, cũng chẳng rõ nàng đang nhìn về nơi nào, chỉ nghe nàng nói, "Ân sủng của Hoàng thượng dành cho bổn cung sâu nặng, xưa nay cũng luôn âm thầm bài xích ảnh hưởng của Thái hậu, chỉ là chưa từng dám đứng lên chống đối. Vì sao? Chính là vì vẫn đè nén chưa đủ, vẫn còn có thể chịu đựng được, vẫn còn đang thiếu một lí do. Tang Chi, bổn cung dùng tính mạng của bản thân mình đánh một ván cược, chờ khi bổn cung đi rồi, ngươi hãy để cho Triệu ma ma tới gặp Hoàng thượng. Triệu ma ma là nhũ nương của bổn cung, từ nhỏ đã kề cận ở bên, vô cùng trung thành, sẽ tự biết cách ăn nói. Nếu Hoàng thượng có ý, khi ấy Đế - Hậu liên thủ, hươu chết trên tay ai cũng chưa nói trước được."
Đổng Ngạc phi dùng cả cái chết của mình vào đánh ván cược này, Tang Chi lắng nghe, lại chẳng thể không cảm thán - nữ nhân này, cả cuộc đời âu cũng chỉ như một ván cờ mà thôi, sống một cuộc đời cũng chính là đánh một ván cờ. Trong lúc thất thần suy nghĩ lại nghe Đổng Ngạc phi lên tiếng, ánh mắt cũng chuyển về phía mình, nhìn chăm chú, "Bổn cung chỉ có một thỉnh cầu, hãy bảo vệ ấu đệ và Trinh phi." Nàng đưa ra một thỉnh cầu, thỉnh cầu cũng yếu ớt như sinh mạng nàng lúc này. Chuyện muốn làm thật nhiều, chuyện có thể làm lại chẳng mấy.
Tang Chi lại cảm thấy có chút nghẹn lời. Nàng quỳ xuống, "Nương nương, xin người an tâm, nô tài xin thề, nhất định sẽ không quên lời hôm nay nương nương nói." Trước, Đổng Ngạc phi có ân cứu mạng nàng. Nay, nữ nhân này đã càng lúc tiến càng gần tới điểm cuối của nhân sinh, lại vẫn còn dùng thái độ thản nhiên mà kiên quyết như thế đối diện với tương lai, Tang Chi nàng sao có thể không đau lòng?
Chỉ có điều nàng không nghĩ tới rằng trong hai người duy nhất Đổng Ngạc phi muốn bảo vệ cho tới chết, ấy thế mà lại có Trinh phi.
Đang lúc vừa dứt lời đã nghe cung nhân vào bẩm, "Nương nương, có Trinh phi nương nương cầu kiến."
Ngay tại thời điểm Tang Chi cho rằng Đổng Ngạc phi sẽ cho truyền Trinh phi, chẳng ngờ rằng lại chỉ nghe được hai tiếng cự tuyệt lạnh như băng, không chút nể tình, "Không truyền."
Tang Chi không hiểu, đột ngột quay đầu nhìn về phía Đổng Ngạc phi, ánh nhìn chất chứa nghi hoặc. Đổng Ngạc phi cũng chỉ thản nhiên đối diện với ánh mắt nàng, miễn cưỡng cười nhạt, lại nói, "Ngươi có thể về Khôn Ninh cung rồi." Nhưng Tang Chi nhìn vào đôi mắt nàng, lại chẳng đành lòng, mới trả lời, "Nương nương, nô tì ở lại đây, trò chuyện cùng người thêm một lát."
Đổng Ngạc phi như không ngờ người kia sẽ nói vậy, im lặng một chốc, sau mới lại cười, "Vậy cũng tốt."
Nhưng còn chưa có thời gian nói thêm đã lại nghe tiếng cung nữ vọng vào, thông truyền, "Khởi bẩm nương nương, Hoàng hậu nương nương tới."
Người này, Đổng Ngạc phi lại không thể không gặp. Tang Chi tiến tới giúp nàng sửa lại y phục, đỡ tay nàng đi ra ngoài, vừa đi tới chính điện đã nhìn thấy Hoàng hậu và Thái Uyển Vân, một trước một sau đang đi vào bên trong. Mà ngoài chủ tử Khôn Ninh cung ra, ấy thế mà còn có cả Trinh phi. Sắc mặt của Hoàng hậu rõ ràng là không tốt, khi nhìn tới Tang Chi bước vào, lúc ấy mới dịu đi.
Hoàng hậu đi về phía Đổng Ngạc phi, mở lời, "Tỷ tỷ vẫn khỏe chứ? Bổn cung lo lắng thấp thỏm, không tới nhìn tận mắt không thể nào an tâm được."
"Khiến Chủ tử nương nương lo lắng là lỗi của thần thiếp."
Đổng Ngạc phi muốn khuỵu gối hành lễ, Hoàng hậu đã ngăn nàng lại, "Tỷ tỷ đừng đa lễ, cứ nghỉ ngơi thật tốt là được rồi."
Hoàng hậu còn cho Thái Uyển Vân đem dược liệu quý tới, giao trực tiếp cho Lý Ứng Dung. Nhắc đến Lý Ứng Dung, chuyện của Lý Ứng Dung cũng là điều khiến Thái Uyển Vân bực dọc trong lòng. Những năm này Lý Ứng Dung chấp chưởng Tân Giả khố và Trữ Tú cung, luôn lựa thời gian gây khó dễ cho người của Khôn Ninh cung. Bất quá, thời thế thay đổi, giờ cũng đã lên tới Thừa Càn cung rồi, bực dọc chán ghét thì cũng là bực dọc chán ghét trong lòng, ngoài mặt vẫn phải là luôn giữ hòa khí.
Ánh mắt của Hoàng hậu không hề chuyển về phía Tang Chi, mà ánh mắt của Tang Chi lúc này, cũng lại đang đặt ở trên người Trinh phi. Trinh phi người này, vừa khi bước tới trước mặt Đổng Ngạc phi đã thực ngoan ngoãn nhu hòa, thậm chí Tang Chi còn để ý thấy có mấy lần nàng muốn tiến tới đỡ lấy Đổng Ngạc phi, nhưng rồi lại bối rối lui bước ngay tức khắc. Cúi đầu mà đứng đó, không tiến cũng không lùi, im lặng như đã tan vào hư không. Mà Đổng Ngạc phi cũng thật phối hợp, thật sự coi như Trinh phi không tồn tại.
Nói chuyện với Hoàng hậu vài câu, Đổng Ngạc phi mới nói, "Thần thiếp có đôi lời muốn nói với Hoàng hậu nương nương, không biết Hoàng hậu nương nương có thể vào trong tẩm điện, cho thần thiếp chút thời gian giãi bày hay không?"
Hoàng hậu chần chờ một lát, ánh mắt cũng vô thức lướt về phía Tang Chi, Tang Chi cũng theo bản năng khẽ gật đầu một cái.
Nghe Hoàng hậu đáp, "Đương nhiên là được."
Nhưng chỉ một loạt những cử chỉ rất rất nhỏ thế này thôi, dường như đã lọt vào mắt Thái Uyển Vân, cũng đã lọt vào mắt Lý Ứng Dung, một người kinh ngạc trong lòng, còn một người âm thầm thảng thốt.
Đổng Ngạc phi mời Hoàng hậu vào tẩm điện, bên ngoài mọi người đứng yên như cũ, không ai dám động. Có chăng, cũng chỉ là có ánh mắt của Trinh phi nhìn theo bóng lưng tiều tụy của Đổng Ngạc thị, mãi cho đến khi bóng lưng ấy khuất lấp. Bệnh tình của Đổng Ngạc phi trở nặng, tuy là phải hạn chế truyền ra bên ngoài, nhưng cung nữ thân cận chung quy vẫn là biết được những sự tình không nhiều người biết. Vừa hay, trong ấy có một người Trinh phi đã sớm mua được về phía mình, mà bởi vì là cung nữ hầu trong điện, lúc này tiểu nha đầu ấy tiến lên châm trà cho Trinh phi, nhìn thấy ánh mắt nàng nhìn theo như vậy, cũng vừa châm trà vừa cúi đầu nói khẽ bên tai nàng, "Nương nương, Hoàng quý phi nương nương dường như đã ho ra máu rồi."
Trinh phi không phản ứng, chỉ có bàn tay siết chặt lấy khăn lụa, rồi lập tức liễm mi, không nhìn lên lấy một lần.
Tang Chi đứng một bên, nghiêng đầu, âm thầm liếc nhìn Trinh phi, cũng không rõ tự lòng mình đang có loại cảm xúc gì. Mà sự chú ý của Lý Ứng Dung lúc này lại đều dồn cả về phía Tang Chi, cảm thấy mọi sự thật kỳ quái. Tuy rằng từ lâu đã biết Tang Chi được Hoàng hậu ưu ái tin tưởng, nhưng cũng không thân tín đến mức chủ tử trao đổi ánh mắt với nô tài như vậy chứ? Loại chuyện như thế, trong Tử Cấm Thành này Lý Ứng Dung cũng mới chỉ thấy ở Từ Ninh cung. Nhưng Tô Ma Lạt Cô đã ở bên Thái hậu từ nhỏ cho đến lớn, mấy mươi năm ở bên, cả cuộc đời đồng hành, như vậy cũng là điều hiểu được. Nhưng Hoàng hậu và Tang Chi thì khác, rất khác.
Vậy là bèn tiến lên mấy bước, cười với Tang Chi, "Hai ngày nay bận rộn quá, vừa nãy Hoàng hậu nương nương tới cũng cho người mang tới thật nhiều đồ tốt, chưa có thời gian chào hỏi Tang Chi cô nương cho hẳn hoi, hy vọng Tang Chi cô nương cũng sẽ không để bụng."
"Lý ma ma chớ nói lời ấy." Tang Chi đáp lại, ngữ điệu thật khách khí.
Lý Ứng Dung còn đang bắt đầu muốn mở lời hỏi, Thái Uyển Vân đứng ở bên kia, đưa mắt nhìn thấy tình thế có điểm đáng nghi bèn đi về phía này, lên tiếng chen vào, "Lý ma ma, chúc mừng Lý ma ma!" Lời nói ôn hòa, nghe vào tưởng như chân thành lắm.
Vậy là sự chú ý của Lý Ứng Dung cũng chuyển tới Thái Uyển Vân, dùng thái độ y nguyên mà đáp lại, "Đa tạ Thái chưởng sự có lời. Bất quá Thừa Càn cung nhận ân sủng sâu nặng như vậy, ngày nào cũng bận rồi, chỉ lo không thể nhàn rỗi thảnh thơi như Thái chưởng sự." Nói xong lời châm chọc mới quay trở về với Tang Chi, "Chờ khi nhàn rỗi ta nhất định sẽ cảm tạ đại ân của Tang Chi cô nương." Nói xong lại ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn quanh.
Thái Uyển Vân cũng chỉ cười lạnh, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Tang Chi vài lần, lúc ấy mới quay đi.
Mà Tang Chi, đứng nhìn một hồi tung hứng châm chọc, ngoài mặt thảnh thơi bình đạm, nhưng trong lòng cũng buông một tiếng thở dài bất đắc dĩ. Lại quay đầu nhìn quanh, lúc ấy mới phát hiện đã chẳng nhìn thấy bóng dáng Trinh phi đâu nữa. Tới góc điện hỏi cung nữ, nghe cung nữ nói Trinh phi vừa đột ngột đi ra rồi.
Tang Chi nhíu mày, không hiểu. Luôn sống chết muốn vào Thừa Càn cung, đợi khi bị đuổi mới đi, nay vào được rồi, không nói không rằng lại đột nhiên bỏ về?
Bỏ về có lẽ cũng chưa đi được xa. Chưa đi được xa, Tang Chi chợt muốn đuổi theo, làm cho rõ ngọn ngành.
--- Hết chương 136 ---


Như kế hoạch, Lưỡng Đô Ký Sự hoàn rồi, từ hôm nay sẽ chạy deadline cho hoàn Trung Cung Lệnh, vừa lấp hố vừa beta lại vì vừa đọc lướt lướt qua và nhận ra khoảng 30 chương đầu chất lượng edit không được như ý (• •)

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.