Trúc Mã Vi Phu

Chương 71: Ngoại truyện



Dịch: Phi Phi/ Beta: Kei

Tùy Ý xin nghỉ phép thành thân mười ngày.

Đây có thể coi như chút trách nhiệm ngọt ngào đối với Lục Nghi Trinh.

Hai ngày đầu tân hôn, nàng đi đâu hắn đi đó, ôm hôn thắm thiết hệt như hắn là cái cây cộng sinh trên người nàng vậy.

Hơn nữa, cả hai còn không chịu để ý hoàn cảnh xung quanh, lúc nào cũng dính chặt lấy nhau, cảm xúc luôn rất khó kiềm chế.

Mà bản thân hắn cũng luôn dịu dàng với nàng, cho dù là nhất thời không tự chủ được cũng sẽ bình tĩnh xoa đầu nàng, dỗ dành nàng, khi đó cả thân thể lẫn trái tim nàng đều mềm thành một vũng nước.

Lục Nghi Trinh thích nghe giọng nói của hắn.

Thường ngày hắn ôn hòa trầm tĩnh, nhưng những lúc thế này thì hắn tựa như núi băng gặp biển lửa, từng hơi thở dù nhẹ nhàng hay gấp gáp đều ngập xuân sắc say đắm lòng người.

Những lúc tình nồng ý mật, hắn cũng sẽ nói mấy lời hiếm hoi như vùi đầu bên hõm cổ nàng, run rẩy khẽ gọi: “Tiểu bảo bối”.

Lần này qua lần khác.

Như những đầu ngón tay cào nhẹ vào tim.

Nàng chỉ cảm thấy tiếng gọi như trận thủy triều ào ào cuộn sóng, dần dần xô đến đỉnh đầu, ngột ngạt muốn nhấn chìm nàng.

Khi nàng đang mải mê nghĩ về nó thì hắn đã ôm nàng, lần lượt vuốt ve khóe mắt nàng. Lệ bên khóe mi vô thức tràn ra, tất cả đều bị ngón tay của hắn nhẹ nhàng gạt mất.

Thấy nàng ngẩng đầu lên, hắn lười biếng cúi đầu hôn lên chóp mũi nàng.

“Muội không sao chứ?”.

“Câu vừa rồi, huynh học ai vậy?”.

“Câu gì?”.

“Thì câu đó, vừa rồi huynh gọi muội…”

“Tiểu bảo hối?”.

Nhìn thấy tiểu cô nương thẹn thùng, Tùy Ý cười nói: “Đương nhiên là ta học từ gia đình của tiểu bảo bối rồi. Sao thế, tiểu bảo bối không thích nó hả?”.

Lục Nghi Trinh nghẹn ngào không ra tiếng.

Không phải là nàng không thích, mà là hơn mười năm nay nàng chỉ quen được nghe cha mẹ và trưởng bối trong nhà gọi như vậy thôi. Đột nhiên bây giờ lại nghe thấy hắn gọi nàng, dĩ nhiên sẽ cảm thấy hơi… kỳ lạ?

Tùy Ý trầm tư không nói, đôi mày xinh đẹp thoáng chút âu sầu:

“Tại sao người khác gọi thì được còn ta lại không?”.

Trông vẻ mặt của hắn, Lục Nghi Trinh nào còn để ý tâm tư bé nhỏ trong lòng, vội vàng giữ chặt an ủi hắn.

“Huynh thích gọi thì cứ gọi, huynh thích gọi thế nào cũng được”.

Lời vừa nói cứ như lời của lãng tử tẩm mật lừa dối cô nương nhà lành.

Tùy Ý không nhịn được cười, cũng không thể nhịn được mà tiếp tục hôn nàng.

“Ta thích gọi thế này, hơn nữa…” Hắn kề môi bên tai nàng, thì thầm mềm mại “ban nãy tiểu bảo bối cũng rất thích mà”.

… Người này… đúng là yêu tinh mà.



Hậu quả của việc mê đắm vào những lời đường mật của hắn chính là toàn thân nàng trở nên đau nhức khó chịu vào ngày thứ ba.

“Tiểu bảo bối rất thích ăn món này đúng không, lại đây, cha gắp cho con!”.

“Trà đâu rồi? Ta nhớ tiểu bảo bối rất thích trà ngũ quả, mau đi lấy!”.

Trên bàn ăn, Lục Nghi Trinh ngồi một góc, bên tai đột nhiên văng vẳng âm thành chiều hôm qua, âm thanh quyến rũ mềm mại như muốn thấu tận đáy lòng.

Nàng khó lòng ăn ngon được bữa này.

Lục Tông đang dặn dò nữ sử, thấy vẻ mặt của nàng bèn quan tâm hỏi: “Tiểu bảo bối sao vậy? Món này không ngon hả?”.

Lục Nghi Trinh lắc đầu cười.

“Không ạ, món này vẫn ngon như xưa, cha đừng lo tới lo lui nữa, mau ngồi xuống ăn đi”.

Lục Tông vui vẻ đáp lời.

Dưới bàn, không ai thấy Lục Nghi Trinh vươn nay nắm eo người bên cạnh véo mạnh một cái, muốn cho hắn một cái. Nhưng dù gì nàng cũng là nử tử yếu ớt, ra lực chẳng được bao nhiêu, vì thế chỉ có thể véo thêm lần nữa để trút giận.

Bờ vai Tùy Ý khẽ rung lên, cười nhẹ. Thấy mọi người xung quanh đều đồng loạt nhìn mình, ánh mắt lộ vẻ lo lắng, hắn bình tĩnh giải thích.

“Không sao đâu nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân, con vừa mới nhớ đến một chuyện rất buồn cười”.



Nghỉ phép kết thúc, cuối cùng Tùy Ý cũng phải quay lại làm việc.

Lục Nghi Trinh nằm ườn trên ghế thở dài cả buổi sáng.

Sau bữa trưa, nàng bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.

Giống như lúc còn nhỏ, nàng theo thói quen vươn tay ra muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng chạm phải chỉ là không khí hư vô. Lúc này nàng mới nhận ra Tùy Ý không có ở đây.

Hay khi đã chán đọc sách, nàng dụi mắt, uể oải muốn vùi đầu vào hõm cổ ai đó nhưng lại phát hiện xung quanh không hề có ai.

Chuyện như vậy đã xảy ra rất nhiều lần khiến ngay cả bản thân nàng cũng trở nên cáu kỉnh, khó ở mấy ngày nay.

Hơn nữa nó còn nghiêm trọng hơn nàng nghĩ rất nhiều.

Lục Nghi Trinh nghiền ngẫm rất lâu, cuối cùng kết luận không thể trách mình được.

Muốn trách thì phải trách Tùy Ý.

Hắn luôn như cơn gió thoảng mưa phùn, sự mềm mại và ấm áp ấy sẽ từ từ len lỏi vào mọi ngóc ngách trong cuộc sống của nàng.

Trên đời sao lại có người như vậy chứ?

Lục Nghi Trinh càng nghĩ càng không nhịn được nữa. Sau một trận đấu tranh tư tưởng, cuối cùng nàng cũng quyết định thuận theo nguyện vọng của bản thân, mặc y phục chỉnh tề rồi đến Điển Sát Ti.

Nàng muốn gặp hắn.

Cho dù điều này có kỳ lạ thế nào thì nàng cũng muốn thấy hắn mọi lúc mọi nơi.

Đúng giờ Thân, cách thời gian tan làm của Điển Sát Ti một canh giờ nữa.

Lục Nghi Trinh đến trước cửa lớn của Điển Sát Ti, hai vị đại ca canh cửa lập tức nhận ra nàng, cười nói:

“Tiểu phu nhân đến tìm Phó sứ phải không? Mời vào, mời vào!”.

Kiểu nhiệt tình thế này trái lại còn khiến nàng thấy hơi khó tiếp nhận.

“Hai người… không cần vào bẩm báo một tiếng hả?”.

“Báo gì mà báo, đều là người nhà cả. Hơn nữa, trước đó Phó sứ đại nhân có dặn dò, nếu tiểu phu nhân đến tìm ngài ấy thì nhất định không được để tiểu phu nhân đợi lâu!”.

Vị đại ca đó thân thiết dẫn đường cho nàng.

“Đi qua cửa này, đi vào bên trong, gian phòng thứ nhất phía Đông chính là phòng của Phó sứ đại nhân”.

“Cảm ơn”.

Lục Nghi Trinh đi theo chỉ dẫn của hắn, cuối cùng cũng tìm được căn phòng nơi Tùy Ý thường ngày vẫn xử lý công vụ.

Cửa phòng khép hờ, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ, bên trong vô cùng yên tĩnh, không hề nghe thấy âm thanh vụn vặt dư thừa nào khác.

Lục Nghi Trinh bước đến trước cửa, rón rén lại gần cửa nhòm vào trong, chỉ thấy chồng tài liệu cao vút trên bàn, còn bóng người thấp thoáng phía sau không quá rõ ràng.

Nàng lùi về sau một nước, đột nhiên cảm thấy hơi chùn chân.

Tùy Ý bận rộn công vụ như vậy, nàng lại chiều theo tính tùy hứng của mình mà đến làm phiền hắn, đúng là không biết chừng mực mất rồi!

Nàng đứng trước cửa do dự một lúc.

Đột nhiên có tiếng nói trong phòng vọng ra ngoài:

“Ai đó!”.

Người trong phòng đã phát hiện ra nàng.

Lục Nghi Trinh nghe thấy giọng nói nàng vẫn luôn nhớ nhung, cảm xúc phức tạp, bờ môi hé mở nhưng vẫn không biết nên nói gì, vì vậy đành lựa chọn im lặng.

Nhưng chính vào lúc này, bóng một thứ gì đó vút qua va vào trán nàng.

Cơn đau nhẹ nhàng ập đến.

Nàng kêu lên, đưa tay lên che trán.

“Lách cách”.

Vật cứng rơi xuống đất.

Lục Nghi Trinh rũ mi nhìn theo vật cứng dưới đất, vật vừa rồi bay đến té ra lại là một quân cờ trắng như tuyết.

Cửa phòng lúc này cũng bị người bên trong kéo mở.

“Trinh Nhi muội muội”.

Tùy Ý mặc quan bào màu tím, vừa mở cửa đã kéo nàng vào lòng, đôi mày nhíu lại. Hắn kéo tay nàng xuống, cẩn thận xem trán nàng, thấy không để lại vết bầm mới trút được nỗi lo thở phào một tiếng.

“Sao muội đứng đây mà không lên tiếng, ta còn tưởng…”.

“Tưởng cái gì?” Lục Nghi Trinh nhớ lại mấy câu chuyện trong thoại bản, “Tưởng muội là thích khách hả?”.

Tùy Ý cười đáp: “Điển Sát Ti quản chuyện hình ngục, thị vệ dày đặc trong ngoài, lấy đâu ra thích khách nào to gan lại dám dấn thân vào đây?”.

Lục Nghi Trinh lộ rõ vẻ thất vọng, nói: “Thế huynh nghĩ là ai? Chẳng lẽ ở đây còn có cô nương nào khác lén lút nhìn huynh?’.

“Không phải, không có cô nương nào cả”. Hắn hôn lên trán nàng, “Là Tiêu Hoàn Thận, bình thường hắn hay nghĩ ra mấy trò quỷ quái, ta cho là hắn lại nghĩ ra trò ranh ma gì đó”.

“Thì ra là vậy. Điển Sát Ti của các huynh không nhàm chán như trong tưởng tượng của muội”.

Tùy Ý bật cười: “Chán thì nghĩ ra trò gì để bớt chán thôi. Lại nói… sao Trinh Nhi muội muội lại đến đây giờ này?”.

Lục Nghi Trinh im lặng một lúc, cuối cùng vẫn không thể nói dối, đành dốc hết tâm sự, nói: “Muội nhớ huynh”.

Tùy Ý không nói gì thêm, chỉ ôm lấy eo nàng, nửa ôm nàng vào bên trong.

Cửa vừa đóng, hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nàng rồi hôn xuống.

Ngày xuân, nắng ấm rọi qua lớp giấy dán cửa sổ, hóa thành lớp sương mờ hơ ảo, những nhành hoa trong sân hờ hững đung đưa trong gió xuân xào xạc, mọi thứ thật ấm áp và đẹp đẽ.



Ngọt ngào trôi qua, Tùy Ý không để Lục Nghi Trinh rời đi mà lấy một chiếc ghế cho nàng ngồi ngay cạnh mình.

Lục Nghi Trinh nhìn một bàn chất đầy công văn bút mực, cảm thấy hơi thẹn nói.

“Muội ngồi ở đây không làm phiền đến huynh chứ?”.

“Không đâu”. Tùy Ý tiện tay lật một trang giấy. “Nếu Trinh Nhi muội muội không ở bên cạnh, có khi ta còn mất tập trung hơn đó”.

Nàng không ngờ hắn lại nói thẳng như vậy, Lục Nghi Trinh vùng vẫy trong hũ mật, thấp giọng nói: “Sao huynh lại thế nữa rồi?”

“Bình thường ta sẽ không vậy đâu”.

Hắn vừa nói vừa chấm mực vào đầu bút.

“Nhưng cứ khi không nhìn thấy Trinh Nhi muội muội thì ta lại nhớ, lúc này không biết muội đang làm gì. Nếu như ta ở nhà, lúc này nhất định muội sẽ lười biếng làm ổ trong lòng ta, nghe ta kể chuyện”.

Lục Nghi Trinh nhoài ra bàn, vùi mặt trong cánh tay.

Con người này đúng là ghi nhớ từng thói quen và sở thích của nàng rõ như lòng bàn tay. Đúng là nàng đang đọc truyện, đọc mãi đọc mãi, nhớ đến hắn nên mới không kiềm chế nổi mà chạy đến đây.

Cúi đầu một lúc, cảm thấy hơi khó thở, nàng từ từ ló mặt ra nhìn Tùy Ý đang bận rộn xử lý công việc bên cạnh.

Hắn đã xem đến một bản công văn khác.

Mới qua một lúc mà vẫn đã lật hết trang này đến trang khác.

Mỗi lần nhìn hắn đọc sách như vậy, Lục Nghi Trinh không khỏi cảm thấy rất thần kỳ, sao trên đời lại có người đọc chữ nhanh như vậy?

Nhưng rồi nàng cũng thấy chuyện này rất hợp lý, nếu hắn không đọc nhanh thì sao có thể tốt nghiệp Thư viện Phụng Sơn trước một năm để quay về kinh thành thân với nàng chứ.

Chồng công văn chất như ngọn núi trước mặt Tùy Ý thấp dần, tia nắng cuối ngày xuân cũng tìm được chỗ hắt lên khuôn mặt hắn.

Hắn bẩm sinh đã có tướng mạo rất đẹp.

Không đậm không nhạt, nhẹ nhàng mềm mại như nước suối ấm mùa xuân, như linh lan ưu nhã cuối thu, luôn khiến người ta vừa nhìn như đã yêu thích từ lâu.

Lục Nghi Trinh nhìn một lúc, không nhịn được bèn đưa ngón tay lên phác họa đường nét trên khuôn mặt hắn.

Còn người trước mắt nàng cùng vừa xem xong cuốn công văn, đặt xuống quay sang nhìn nàng.

“Trinh Nhi muội muội đang làm gì vậy?”.

“Vẽ huynh”.

Tùy Ý cười khẽ, hôn xuống bàn tay nàng.

“Vậy thì làm phiền tiểu phu nhân của ta vẽ ta đẹp một chút”.



Sau đó cũng chưa đâu vào đâu, cơn buồn ngủ ập đến, Lục Nghi Trinh đã ngủ quên trên bàn lúc nào không hay.

Giấc ngủ ngắn ngủi mà nàng đã trải qua mấy giấc mộng, vẻ mặt cũng biểu hiện sự mềm mại qua những xúc cảm trong mộng ấy.

Lúc tỉnh dậy, nàng mở mắt, chỉ thấy Tùy Ý một tay chống cằm, một tay nghịch ngợm má nàng.

“Huynh đang làm gì thế?”

Hắn cười nói: “Trinh Nhi muội muội đã vẽ ta, ta cũng nên có qua có lại mà”.

“Vậy huynh vẽ xong chưa?”.

“Ừ”. Hắn nhéo nhẹ mũi nàng, đáp: “Điển Sát Ti đã xong việc rồi, chúng ta về nhà thôi”.



Trời đã chạng vạng tối.

Hàng nghìn ngọn đèn nối tiếp nhau thắp sáng cả con phố, khói bếp bay lượn giữa kinh thành nhộn nhịp yên bình.

“Tối nay Trinh Nhi muội muội muốn ăn gì?”.

“Muội muốn đến phố Phan Lâu ăn thịt cừu nướng, còn huynh thì sao?”.

“Trinh Nhi muội muội thích ăn gì cũng được”.

“Sao huynh không có ý kiến gì? Huynh không muốn ăn gì à?”.

“Ừm… súp đậu xanh nhé?”.

“Vậy ăn thịt cừu nướng xong chúng ta sẽ đi ăn súp đậu xanh”.

“Được, nghe theo muội”.



“Trinh Nhi muội muội”.

“Dạ?”.

“Sau Tết năm nay, chúng ta về quê ở Lang Gia nhé, họ đều muốn gặp muội”.

“Được ạ. Nhưng mà Lang Gia ở tận phương Bắc, có phải sau Tết còn lạnh hơn ở kinh thành không?”.

“Đúng là ở đó rất lạnh, chính đông còn có tuyết rơi dày đến đầu gối”.

“Thế chẳng phải là có thể đắp được người tuyết rất lớn rồi sao?”.

“Nếu Trinh Nhi muội muội thích thì đến lúc đó ta sẽ đắp với muội”.

“Vậy huynh hứa rồi nhé”.

“Ừ, ta hứa”.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.