Nhưng Vân Chỉ Phong chỉ choáng váng một lúc thì tiếng chuông cảnh báo trong lòng kêu vang. Thấy nữ đệ tử kia lướt qua hắn rồi còn muốn vọt về phía Tống Nam Thời, hắn lập tức xoay người một cái cản ở trước người Tống Nam Thời, cảnh giác nói: “Ngươi muốn làm gì!”
Nữ đệ tử không thể không dừng lại, lại không trả lời Vân Chỉ Phong mà nhìn Tống Nam Thời ở phía sau Vân Chỉ Phong với vẻ chờ đợi.
Vân Chỉ Phong cũng lạnh lùng quay đầu lại, sâu kín nhìn nàng như là đang nhìn một nữ nhân cặn bã trêu hoa ghẹo nguyệt.
Da đầu Tống Nam Thời tê dại, có thế nào cũng không nghĩ tới chỉ ra cửa còn có thể gặp phải một nữ tu bách hợp (*).
(*) Nguyên văn姬仔 là một từ lưu hành trên mạng chỉ les (đồng tính luyến ái nữ).
Nàng chống lại tầm mắt của Vân Chỉ Phong mà không dám hé răng.
Nữ đệ tử kia thấy thế không khỏi u oán nói: “Tống tiên tử, ngài không muốn nhìn ta ư?”
Tống Nam Thời im lặng.
Nàng căng da đầu nói: “Vị cô nương này, xin tự trọng.”
Nữ đệ tử thấy nàng nói chuyện, được một tấc lại muốn tiến một thước: “Ta họ Điền, Tống tiên tử có thể gọi ta là Điềm Điềm. Đương nhiên, nếu ngài gọi ta là Tiểu Điềm Điềm, ta cũng không ngại.”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng không gọi nổi, chỉ có thể khách khí nói: “Điền cô nương.”
Nàng ló đầu ra từ phía sau Vân Chỉ Phong muốn nói chuyện với vị cô nương này một chút, nhưng mới ló đầu ra đã bị Vân Chỉ Phong ấn về, hắn bình tĩnh nói: “Người ta bảo nàng nhìn, nàng thật sự đi nhìn à?”
Tống Nam Thời cứng đờ.
Vì thế nàng kẹt ở tư thế duỗi cổ, trong lúc nhất thời xem cũng không phải, không xem cũng không phải.
Nhưng mà khóe mắt nàng liếc sang, lại thấy đám đệ tử đi theo Điền cô nương kia xông tới đã dừng ở cách đó không xa, hưng phấn lại kích động nhìn ba bọn họ, không tiến lên cũng không đi xa.
Nàng thậm chí nhìn thấy có đệ tử vô thức lấy hạt dưa ra, vừa cắn vừa chuyên chú xem.
Giống y như đúc tư thế của Tống Nam Thời ăn dưa.
Tống Nam Thời: “...”
Kẻ ăn dưa luôn mãi vĩnh hằng.
Nàng hít sâu một hơi, dứt khoát túm tay Vân Chỉ Phong, nói: “Để ta!”
Vân Chỉ Phong khựng lại, không tình nguyện nhường vị trí, để nàng ra.
Tống Nam Thời bước ra một bước, chống lại tầm mắt nóng bỏng của Điền cô nương.
Nàng lễ phép nói: “Cô nương, ta có đối tượng rồi.”
Vân Chỉ Phong - đối tượng của Tống Nam Thời - lặng lẽ ưỡn ngực.
Ai biết Điền cô nương chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái rồi khẩn thiết nói với Tống Nam Thời: “Ta không ngại ngài nuôi tiểu bạch kiểm.”
Lời khuyên nhủ đầy trong lòng Tống Nam Thời lập tức nghẹn trong cổ họng.
Trên mặt nàng trống rỗng: “Tiểu bạch kiểm?”
Điền cô nương nghiêm túc nói: “Tống tiên tử không cần che giấu hộ Vân công tử. Bây giờ mọi người đã truyền khắp rồi, có người nghe được từ thành Trung Châu, nói là lúc trước Vân huynh bị gia tộc đuổi giết phải dựa vào làm tiểu bạch kiểm cho Tống tiên tử mới sống sót nổi. Đệ tử may mắn còn sống của Vân gia lúc trước đều nói như vậy.”
Tống Nam Thời: “...”
Vân Chỉ Phong: “...”
Cuối cùng hai người đều đã biết, một lời đồn, đương sự thấy không đáng làm sáng tỏ rời đi, nó phát triển tiếp có thể thái quá đến nhường nào.
Tống Nam Thời nhìn thoáng qua Vân Chỉ Phong, khó nhọc nói: “Ta cảm thấy, có lẽ ngươi hiểu lầm rồi.”
Điền cô nương lại rất chân thành.
Nàng ta nói: “Không, ta không hiểu lầm.”
Nàng ta nhìn thoáng qua Vân Chỉ Phong: “Nếu ca ca làm được thì muội muội cũng làm được. Nuôi một tiểu bạch kiểm là nuôi, nuôi hai cũng là nuôi. Tống tiên tử, ngài cảm thấy ta thế nào? Ta không muốn nỗ lực!”
Tống Nam Thời: “...”
Hóa ra cô nương này không phải đến cướp đối tượng, mà là đến để bớt một hai trăm năm đường vòng.
Tống Nam Thời một lời khó nói hết, mở miệng muốn giải thích vấn đề tiểu bạch kiểm này.
Ai biết Vân Chỉ Phong cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi muốn làm tiểu bạch kiểm của nàng á? Trừ khi đánh thắng ta trước!”
Điền cô nương: “...”
Quần chúng ăn dưa: “...”
Hiện tại làm tiểu bạch kiểm đều cạnh tranh cao thế à? Tu sĩ Độ Kiếp Kỳ đều chỉ có thể lưu lạc đến làm tiểu bạch kiểm?
Điền cô nương đương nhiên không đánh lại, nàng ta không thể tin nổi nhìn Vân Chỉ Phong, nghẹn lúc lâu cũng không nghẹn ra cái gì.
Vân Chỉ Phong thấy thế cười lạnh một tiếng, trong nụ cười chứa vẻ thắng lợi.
Nhưng ngay sau đó, lại nghe cô nương kia nói như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Tống tiên tử, tuy rằng ta không đánh lại Vân công tử nhưng thận ta tốt! Đến lúc đó hai chúng ta, một người đánh nhau giỏi, một người thận tốt. Chẳng phải ngài hạnh phúc mỹ mãn à!”
Thận... tốt?
Vậy chẳng phải nói Vân Chỉ Phong...
Tất cả mọi người lập tức soạt soạt nhìn sang.
Tống Nam Thời nhanh tay lẹ mặt, lập tức nhào lên ngăn cản Vân Chỉ Phong rút kiếm, nói: “Bình tĩnh! Bình tĩnh!”
Trong đám người có nữ tu thấy tình thế không ổn, xông tới che kín miệng Điền cô nương, nói: “Sư tỷ! Tỷ câm miệng đi! Tỷ không thể nói thẳng toẹt ra được!”
Vì thế Tống Nam Thời cảm thấy nàng sắp không đè được tay Vân Chỉ Phong.
Trán nàng đầy mồ hôi quay đầu nhìn sang.
Sư muội của Điền cô nương kia cũng biết nói sai rồi, không nói hai lời khiêng sư tỷ mình lên chạy mất.
Những người khác vừa thấy đương sự chạy, Vân Chỉ Phong lại lạnh mặt, lập tức cũng rối rít chạy.
Chỉ có một người không chạy, ở một bên xem đến hăng say.
Tống Nam Thời vội vàng: “Người đều đi rồi! Bình tĩnh!”
Vân Chỉ Phong hít sâu một hơi, buông lỏng kiếm ra.
Hắn muốn nói gì đó, lại chú ý đến tu sĩ xem chuyện vui hăng say đến giờ còn chưa đi, không khỏi nhìn sang.
Hắn nhíu mày: “Ngươi là người phương nào?”
Tống Nam Thời cũng quay đầu, nhìn về phía thanh niên diện mạo tuấn tú kia.
Thanh niên kia cười, tiến lên hành lễ nói: “Tại hạ Hồ Bất Tri.”
Vân Chỉ Phong đánh giá hắn ta một lát, đột nhiên nói: “Yêu tộc?”
Tống Nam Thời nghe vậy cũng hơi nhướng mày.
Hồ Bất Tri bị gọi ra thân phận, cũng không kinh ngạc, chỉ nói: “Tại hạ xuất thân Hồ tộc Bắc Cảnh, một đường du lịch đến tận đây. Vừa hay nghe nói Hợp Hoan Tông có động tĩnh lớn nên không nhịn được lên núi xem. Ai biết vừa lúc gặp được hai vị.”
Tống Nam Thời nói: “Vậy bọn họ đều đi rồi, ngươi không đi?”
Hồ Bất Tri cười nói: “Cô nương vừa rồi là một Thể tu của Kim Cương Môn. Nói đến tu sĩ Kim Cương Môn chắc hai vị cũng từng nghe nói, nam tử không có lòng tìm đạo lữ, mà nữ tử thì...”
Hắn ta không nói lời nào, cho bọn họ một ánh mắt ý vị thâm trường.
Tống Nam Thời: “...”
Đã hiểu, thừa thãi bách hợp.
Nàng nói với vẻ phức tạp: “Vậy chẳng lẽ những người đó đều là...”
Hồ Bất Tri: “Không đến mức, không đến mức.”
Tống Nam Thời vừa nhẹ nhàng thở ra, lại nghe hắn ta nói: “Nữ tu trong đó cũng chỉ có một nửa là người Kim Cương Môn, Tống tiên tử không cần hoảng sợ.”
Tống Nam Thời: “...”
Còn không bằng ngươi không nói.
Vân Chỉ Phong ở bên nhìn, lúc này mới nói: “Tống Nam Thời, chúng ta đi thôi.”
Tống Nam Thời lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua Hồ Bất Tri.
Hồ Bất Tri cười tủm tỉm lùi sang một bên, cũng không dây dưa.
Hai người sóng vai rời đi.
Đi ra ngoài rất xa, Tống Nam Thời mới nói: “Chàng cảm thấy Hồ tộc kia có vấn đề?”
Vân Chỉ Phong nhàn nhạt: “Không đến mức có vấn đề. Nhưng hắn ta rõ ràng có điều cầu mà lại không rõ nói, tâm tư quá nhiều.”
Tống Nam Thời ngứa miệng nói một câu: “Điền cô nương thật ra nói thẳng...”
Vân Chỉ Phong sâu kín nhìn sang, Tống Nam Thời lập tức im miệng.
Qua một lúc lâu, Vân Chỉ Phong đột nhiên nói: “Nam Thời, nàng tự tính cho mình một quẻ đi.”
Tống Nam Thời: “Hả?”
Vân Chỉ Phong: “Nhìn xem vì sao đào hoa của nàng đều có phong cách khác biệt vậy.”
Tống Nam Thời: “...”
Vẫn nên tính một cao thủ Độ Kiếp Kỳ như chàng vì sao lăn lộn thành vậy đi.
Ví dụ như tiểu bạch kiểm với thận hư gì đó.
Hai người liếc nhau, sôi nổi quyết định đi gặp tiểu tông chủ không có việc gì đưa lộc tiên, nhân sâm gì đó kia.
Mà ở phía sau hai người, chóp mũi Hồ Bất Tri khẽ nhúc nhích, vẻ mặt như suy tư gì.
Hắn ta không lừa hai người, hắn ta đúng là du lịch từ Yêu tộc đến đây.
Nhưng điều hắn ta không nói là hắn ta đã từng gặp Thái tử Yêu tộc.
Mà khứu giác Hồ tộc đều rất nhanh nhạy, hơn nữa sẽ không nhận sai đồ đã từng ngửi một lần.
Ví như, trên người bọn họ có mùi của Thái tử Yêu tộc.
...
Lúc hai người Tống Nam Thời tìm được tiểu tông chủ, tiểu tông chủ đang chỉ huy thị vệ nâng một rương đồ lớn chuẩn bị ra cửa.
Vừa hay gặp hai người Tống Nam Thời.
Tiểu tông chủ thấy thế cực mừng, nói: “Đây là cho các ngươi. Nếu các ngươi tới, ta cũng không cần đi qua nữa!”
Trán Tống Nam Thời giật mình, không nhìn cũng biết hắn ta đưa cái gì.
Nàng không nhịn được: “Ngươi đưa cái này làm gì?”
Tiểu tông chủ lại thật cẩn thận liếc Vân Chỉ Phong một cái, hạ giọng chân thành nói: “Trong lúc vô tình, ta nghe ngươi nói, hắn... khụ, thận không tốt. Chúng ta đều là bạn bè. Hắn có bệnh, ta cũng không thể ngồi yên không nhìn. Đây đều là những thứ ta lấy ra từ kho riêng, tất cả đều tặng cho các ngươi.”
Hắn ta nói thành khẩn, giọng điệu chân thành.
Chân thành đến nếu không phải Tống Nam Thời biết cách làm người của tiểu tông chủ thì nàng đã hoài nghi có phải hắn ta cố ý châm chọc hay không.
Nhưng chính vì biết cách làm người của tiểu tông chủ...
Nàng câm nín một lát, đối diện với Vân Chỉ Phong lạnh lùng nói: “Mau nói cảm ơn tiểu tông chủ.”
Vân Chỉ Phong: “...”
Tiểu tông chủ đã vội vàng xua tay nói: “Không cần cảm tạ! Không cần cảm tạ!”
Vân Chỉ Phong lại nữa: “...”
Hắn cảm thấy thanh danh thận hư và tiểu bạch kiểm này của hắn, sợ là đời này hắn tẩy không sạch.
Tống Nam Thời sợ hắn ta lại nói ra lời gì khiến người ta kinh hãi ở bên ngoài, vội vàng dỗ hắn ta quay vào.
Ba người cùng nhau đi vào, lúc này Tống Nam Thời mới phát hiện, toàn bộ sân trống đi nhiều, trong viện tất cả đều đặt rương.
Nàng không khỏi hỏi: “Các ngươi đây là?”
Tiểu tông chủ nói với vẻ đương nhiên: “Ta không làm tiểu tông chủ nữa, tất nhiên là phải dọn ra ngoài rồi.”
Tống Nam Thời ngẩn ra, nhìn về phía hắn ta.
Nhưng trên mặt tiểu tông chủ lại không có chút xíu miễn cưỡng nào.
Ngược lại, hắn ta rất thoải mái, Tống Nam Thời cảm thấy thậm chí hắn ta còn vui vẻ.
Tống Nam Thời không khỏi hỏi: “Ngươi không đau khổ à?”
Tiểu tông chủ im lặng một chút rồi đột nhiên nói: “Thật ra cẩn thận ngẫm lại, ta không thích hợp làm Tông chủ.”
“Ta còn quá nhỏ, thiên phú cũng coi như không tốt, hơn nữa không có hứng thú gì với công pháp song tu của Hợp Hoan Tông. Mẫu thân muốn cho ta làm Tông chủ. Tuy rằng đám đại Trưởng lão cảm thấy ta không được, nhưng cũng cảm thấy ta hẳn nên làm Tông chủ. Cho nên ngoài làm Tông chủ, ta cũng không biết mình có thể làm gì.”
Vẻ mặt hắn ta nhẹ nhõm nói: “Nhưng hiện tại lại khác. Ta không thể làm Tông chủ, ta có thể thử làm chuyện khác.”
Tống Nam Thời im lặng rồi khẽ hỏi: “Vậy ngươi muốn làm gì?”
Tiểu Tông chủ gãi gãi đầu, nói: “Hiện tại ta biết mẫu thân là Quẻ sư, cho nên muốn cùng mẫu thân học quẻ.”
Tống Nam Thời đang muốn bảo thứ này cũng không tồi thì lại nghe tiểu Tông chủ nói: “Nhưng mẫu thân nói bà đã không xứng làm đệ tử của sư tôn, cho nên không thể dạy ta những thứ học được từ sư tôn.”
Tống Nam Thời thở dài.
Tiểu tông chủ lắp bắp nhìn nàng, thử nói: “Tống tiên tử, Sư tiền bối không muốn thấy mẫu thân. Ngài... ngài có thể giúp mẫu thân gặp Sư tiền bối một lần không?”
Tống Nam Thời cảm thấy đứa nhỏ này có phần đáng thương, nhưng lại rất dứt khoát từ chối: “Sư lão đầu không muốn gặp thì ta cũng không thể làm gì ông ấy.”
Tiểu Tông chủ lập tức suy sụp.
Tống Nam Thời hỏi thẳng: “Mẫu thân ngươi đâu?”
Tiểu Tông chủ chần chờ một lát rồi nói: “Ở nơi đó.”
Hắn ta chỉ về hướng một căn phòng.
Tống Nam Thời đi thẳng qua đó.
Tiểu Tông chủ không khỏi hỏi: “Ngươi… ngươi đây là...”
Tống Nam Thời cười nhạt: “Ngươi tốn công sức lớn như vậy, không phải muốn mời ta giải trừ nguyền rủa trên người mẫu thân ngươi à? Ta đồng ý rồi.”
Tiểu Tông chủ ngượng ngùng, nhưng gần như lập tức hành lễ với nàng.
Tống Nam Thời vẫy tay, một mình đi vào.
Lúc nàng đi vào, Sư Tích Nương đang ngồi một mình trước cửa sổ, trên mặt không trang điểm, không quá tiều tụy nhưng lại rất mỏi mệt.
Lúc Tống Nam Thời tiến vào, tay chân bà ta luống cuống một lát, sau đó mang theo hai phần chờ đợi hỏi: “Là sư tôn bảo ngươi đến à?”
Tống Nam Thời lắc đầu: “Không.”
Vẻ mặt bà ta lập tức ảm đạm, nhưng rất nhanh lại điều chỉnh tốt nét mặt, miễn cưỡng lộ một nụ cười muốn nói gì đó.
Tống Nam Thời lại không cho bà ta cơ hội bày tỏ cõi lòng, bước thẳng lên duỗi tay ấn ở trên trán bà ta.
Bà ta muốn lùi lại theo bản năng, nhưng lại mạnh mẽ kiềm bản thân mình lại, hơi khép hờ mắt.
Một luồng ánh sáng vàng lặng yên không một tiếng động hoàn toàn đi vào trán của bà ta.
Tống Nam Thời thu tay về: “Được rồi.”
Dứt lời, Sư Tích Nương còn chưa hiểu gì, mờ mịt mở mắt.
Sau một lát bà ta mới hiểu ra: “Được rồi?”
Tống Nam Thời bình tĩnh nói: “Kết thúc.”
Nguyền rủa trên người bà ta nhỏ hơn Sư lão đầu quá nhiều.
Sư Tích Nương duỗi tay sờ trán, im lặng một lát muốn nở nụ cười nhưng nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc.
Kết thúc rồi.
Lời nguyền rùa lấy mất tính mạng của trượng phu bà ta, lại uy hiếp nhi tử của bà ta, làm bà ta không thể không làm nhiều chuyện sai lầm đã kết thúc rồi.
Dễ như trở bàn tay.
Bà ta há miệng thở dốc, đột nhiên nói: “Ngày mai, ta sẽ thỉnh tội với các Trưởng lão. Các Trưởng lão muốn xử lý ta thế nào, ta đều nhận phạt.”
Tống Nam Thời không nói chuyện.
Bà ta lại thật cẩn thận nói: “Vậy sau này, sư tôn có thể gặp ta một lần không?”
Tống Nam Thời thở dài, nói: “Ta hỏi ông ấy thay ngươi một lần.”
Sư Tích Nương lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Tống Nam Thời xoay người muốn đi, lại nghe bà ta đột nhiên nói: “Thật ra, lúc trước Thận tiên sinh sai ta làm việc, có vài thứ ta nghĩ mãi không rõ.”
Tống Nam Thời lập tức dừng lại, không khỏi quay đầu nhìn sang.
Sư Tích Nương không nhìn nàng, chỉ cúi đầu nói: “Ông ta bảo ta nuôi Ảnh Quỷ hấp thụ khí vận, nói chỉ có mượn khí vận của người khác mới có thể ngăn chặn mệnh cách của ta, nhi tử của ta mới có thể sống sót. Nhưng khi đó ta biết, Phúc Nhi có thể sống sót hay không, không phải xem ở mệnh cách của ta mà là ông ta.”
“Ta thấy rất lạ. Thực lực của ông ta mạnh như vậy, phi thăng cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Vì sao lại nuôi Ảnh Quỷ, phải hấp thụ khí vận của người khác cũng sẽ lây dính nhân quả. Đến lúc đó dưới lôi kiếp, nhân quả càng nhiều thì càng khó độ kiếp. Vì thế ta nói bóng nói gió hỏi ông ta.”
Tống Nam Thời không khỏi nghiêm túc.
Đây cũng là điều nàng thấy lạ.
Thẩm Bệnh Dĩ ít nhất cũng đã sống một ngàn năm, theo thiên phú, thực lực của ông ta, sớm nên phi thăng mới đúng. Vì sao cố tình muốn đùa bỡn Ảnh Quỷ và nguyền rủa, thậm chí động một chút hại người một thành, gần như không khác gì mà.
Còn cố chấp với mệnh bàn.
Sau đó nàng nghe thấy Sư Tích Nương nói: “Ông ta nói với ta, chỉ có người tục tằng vô năng mới có thể nghĩ đến việc sống dưới quy tắc của Thiên Đạo.”
“Ta hỏi ông ta, không theo quy tắc của Thiên Đạo, vậy phải độ lôi kiếp thế nào đây?”
“Ông ta nói, thành ma sẽ không cần độ kiếp. Cũng không cần theo pháp tắc của Thiên Đạo.”
Nàng ngẩng đầu: “Tống tiên tử, ông ta muốn thành ma.”
Tống Nam Thời ngẩn ra, mày nhíu lại.
Thành ma?
Trong nguyên tác, không phải Vân Chỉ Phong thành ma à?
Nàng vẫn luôn cau mày, đến cuối cùng cũng không biết mình rời đi thế nào.
Vân Chỉ Phong nhìn nàng một cái lại liếc thêm một cái, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Nam Thời, nàng làm sao vậy?”
Bấy giờ Tống Nam Thời mới nhìn sang, nhìn chằm chằm hắn sau một lúc lâu, nàng chợt hỏi: “Vân Chỉ Phong, lúc trước nếu ta không gặp được chàng, chàng thật sự thành ma như chàng suy nghĩ. Tương lai của chàng sẽ như thế nào?”
Trong nguyên tác, “Vân Ma” đấu với Giang Tịch đến hết truyện, cho đến trước khi Giang Tịch phi thăng mới chết ở trên tay Giang Tịch.
Nhưng hiện tại Tống Nam Thời không dám tin nguyên tác gì cả.
Bởi vì trong nguyên tác cũng không có người như Thẩm Bệnh Dĩ.
Vân Chỉ Phong ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu ta thành ma...”
Hắn dừng một chút, nói: “Khi đó ta đã lui đến không thể lui, ta sẽ không từ thủ đoạn phi thăng.”
Tống Nam Thời: “Nhưng mà Ma Môn vào một vạn năm trước, không có một ai phi thăng.”
Vân Chỉ Phong lại cười, mang theo ngạo nghễ nhàn nhạt nói: “Bọn họ không thể, không đại biểu ta không thể.”
Hắn bình tĩnh nói: “Nếu ta tu đạo thì cũng vậy. Nếu ta tu ma, cho dù từ xưa đến nay chưa từng có, ta cũng sẽ phi thăng trở thành Ma Thần đầu tiên ở Tu Chân Giới.”
Ma Thần...
Tống Nam Thời bỗng nhiên ngây ra.
Chẳng lẽ Thẩm Bệnh Dĩ kia cũng muốn thành Ma Thần?
...
Tống Nam Thời chẳng ăn được mấy miếng cơm chiều, đến đêm vẫn còn suy nghĩ.
Nàng ngồi ở trên giường mình, thầm có ý muốn hỏi Thiên Đạo. Nhưng Thiên Đạo như thần long thấy đầu không thấy đuôi, nàng gọi hai tiếng ở trong lòng, trước sau không có cảm giác bị người ta nhìn chăm chú này, bèn bĩu môi, trực tiếp đứng dậy mở cửa sổ cho thoáng.
Sau đó thấy được Vân Chỉ Phong ở dưới cửa sổ.
Tống Nam Thời: “...”
Nàng cạn lời: “Chàng làm gì?”
Vân Chỉ Phong lời ít ý nhiều: “Gác đêm?”
Tống Nam Thời khó hiểu: “Hiện tại gác đêm cái gì?”
Vân Chỉ Phong im lặng một lát, uyển chuyển nói: “Hôm nay ta tra xét, nữ đệ tử Kim Cương Môn không ít.”
Tống Nam Thời: “...”
Cho nên chàng lại bắt đầu sợ có người trèo cửa sổ à?
Vân Chỉ Phong không nói lời nào, chỉ nghiêm túc nhìn nàng.
Tống Nam Thời không khỏi nghĩ lúc hắn nghiêm túc cũng thật đáng yêu.
Trong lòng nàng giật giật, buột miệng thốt ra: “Không muốn để cho người khác trèo thì chàng có thể trèo.”
Nét mặt Vân Chỉ Phong trong chớp mắt trống rỗng, đột nhiên hiểu ra nàng đang nói gì.
Yết hầu hắn lăn lộn một cái: “Nàng...”
Tống Nam Thời ngoắc tay với hắn.
Đôi mắt Vân Chỉ Phong chợt sâu lại, trực tiếp tiến lên, cách cửa sổ kéo cổ Tống Nam Thời rồi cắn lên.
Miệng Tống Nam Thời đau xót, “ái” một tiếng nói: “Chàng là chó à!”
Vân Chỉ Phong nhỏ giọng: “Gâu.”
Tống Nam Thời bật cười.
Loại tình thú giữa tình nhân nhỏ này, nàng đang muốn trêu ghẹo hắn hai câu, tầm mắt vô thức nhấc lên thì thấy được Giang Tịch đứng ngoài cửa viện, trợn mắt há mồm nhìn bọn họ.
Tống Nam Thời: “...”
Vân Chỉ Phong như nhận ra gì đó, lập tức định quay đầu lại.
Tống Nam Thời lập tức ôm lấy cổ hắn, vừa lườm Giang Tịch.
Lúc này Vân Chỉ Phong còn nói: “Hả? Động tĩnh gì.”
Giang Tịch: “...”
Hắn thật cẩn thận: “Gâu?”
Tống Nam Thời lạnh tanh: “Là con chó.”
Giang Tịch nhân cơ hội cướp đường chạy như điên.
Chạy ra rất xa, Liễu lão nhân từ ngọc bội nhô ra, hai người hai mặt nhìn nhau.
Cuối cùng, là Liễu lão nhân nói với vẻ phức tạp: “Ngày thường bọn họ đều chơi như vậy à?”
Giang Tịch: “...”
Hắn khó khăn nói: “Ta cảm thấy bọn họ hẳn không đến mức.”
Liễu lão nhân hừ lạnh: “Lúc ta chết vẫn còn rất trẻ, ta có thể không biết đây là gì chắc?”
“Cái này gọi là nhập vai!”
Giang Tịch: “...”
Cảm ơn! Vừa rồi hắn còn không biết vì sao Vân Chỉ Phong kêu tiếng chó.