Tiểu Hôi chi chi kêu lên hai tiếng, bàn tay con khỉ giơ lên búi tóc trên đầu Quỷ Lệ vò vò. Ánh mắt Quỷ Lệ vọng ngắm ra phía xa, một hồi lâu sau, hắn bất chợt nói tiếp: “Nơi ấy, là nơi chúng ta đã sinh sống, ngươi vẫn nhớ được chứ?”.
Chẳng thấy con khỉ trả lời, cũng không biết là nó có nghe được không, chỉ thấy vẻ lặng lẽ, lạnh lẽo bao trùm khắp lên cả con đường, dường như một cơn gió lạnh vừa thổi qua.
Đỗ Tất Thư hề hề cười khan hai tiếng, nói: “Sư huynh lại bắt đầu cười bỡn đệ rồi, đệ làm sao dám trêu sư phụ chứ. Chẳng qua tiểu sư đệ đã bỏ đi cũng nhiều năm rồi, sư phụ lại vẫn còn phân phó chúng ta ở nơi đây giữ nguyên dạng, ngày ngày lau dọn, chẳng biết rõ lão nhân gia trong lòng đang nghĩ gì hay sao chứ?”.
Bóng hình kia ở bên ngoài căn phòng, đờ người đứng đấy, chầm chậm cúi đầu.
Bên trong phòng, Hà Đại Trí trầm mặc một chút, lại như thở dài một hơi, trầm giọng nói: “Sư phụ mặc dù từ năm đó đến nay đều chẳng hề nhắc đến tiểu sư đệ, nhưng chúng ta đại để đều đoán được, lão nhân gia người chính thực rất mực thương mến Tiểu Phàm sư đệ”.
Chiếc giường thân thuộc, bàn ghế thân quen, treo trên tường cũng giống như vậy, sau bao năm vẫn còn thấy bức hoành tự ố vàng, thậm chí trên mặt bàn chung trà vẫn còn, khung cảnh nhìn quanh cũng vẫn y nguyên như năm ấy!
Có ai biết được, căn phòng thật sơ sài mộc mạc đó, trong giấc mơ đã xuất hiện chẳng biết bao nhiêu lần, cùng với không khí nơi đây, cũng phảng phất nhẹ nhàng nhung nhớ những ngày qua.