Trong Trái Tim Có Một Mỹ Nhân Ốm Yếu

Chương 4



Cửa phòng đóng chặt, gió lạnh bị cản lại bên ngoài.

Văn Nhân Dạ không thể thuyết phục được Giang Chiết Liễu luôn.

Mặc dù đối phương đã ra nông nỗi này, nhưng y vẫn có thể bình thản liếc Văn Nhân Dạ một cái, kìm lại trái tim đang đập liên hồi của hắn, khiến cho hắn dù có muốn cưỡng ép cũng không dám làm.

Văn Nhân Dạ định làm hàng xóm y thật, chớp mắt phòng ốc đã được hắn xây xong. Mảnh đất trống cạnh căn nhà gỗ tùng hóa thành một dinh thự nhỏ. Hai căn nhà chỉ cách nhau một bức tường.

Hoàng hôn, mặt trời dần lặn xuống, sắc trời đã ngả tối lại.

Thường Càn vẫn còn đang sốc trước những hành động của chú nhỏ, ngẫm nghĩ một lúc vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhóc vừa giúp Giang Chiết Liễu soạn lại sách vở, vừa lẩm bẩm: "Cái gì mà bị đuổi giết... Cái gì mà không có nhà để về..."

Thường Càn luôn cảm thấy người chú nhỏ chưa bao giờ quan tâm nhóc này đang có ý xấu. Tuy nhóc với Văn Nhân Dạ có một tầng quan hệ mỏng, nhưng đối phương vẫn chưa thực sự coi nhóc là người thân. Văn Nhân Dạ là thiếu chủ vương tộc cao cao tại thượng, lại còn là tân nhiệm Ma Tôn, bán yêu như nhóc làm sao có thể ngồi chung mâm với y được.

Còn về Giang Chiết Liễu, hai người tuy mới quen nhau một ngày một đêm, nhưng nhưng đối phương lại cứu mạng nhóc, còn không chê thân phận của nhóc. Thường Càn nghĩ đến đây thì không khỏi thiên về Giang Chiết Liễu, nhóc thấy cho dù y có lợi hại đi chăng nữa thì cũng đang bị thương, sao có thể để cho một đại ma như thế bầu bạn bên cạnh?

Nhóc cất sách đi rồi quay người lại, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng Giang Chiết Liễu.

Giang Chiết Liễu ngồi trên ghế mây đọc sách dưới ánh nến, áo choàng được cởi xuống vắt qua đùi.

Y tháo phát quan, mái tóc dài trắng đến mức loá mắt khẽ đong đưa bên vai, lộ vẻ ôn hoà bình thản. Thế nhưng trông y đọc sách như đang bị phân tâm, tầm mắt dừng lại một chỗ mãi không di chuyển.

Thường Càn nuốt nước bọt, từ từ lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Anh?"

"... Hả?"

Phản ứng của Giang Chiết Liễu hơi chậm một chút, rồi mới nâng mắt nhìn nhóc.

"Anh, đừng nói là anh tin lời chú nhỏ thật đó nha." Vóc người Thường Càn khoảng tầm 11-12 tuổi, khoảng độ giao thoa giữa trẻ con với thiếu niên, "Thật ra chú nhỏ em không phải là ma không có nhà để về. Hắn chính là Văn Nhân Dạ!"

Giang Chiết Liễu "Ừm" một tiếng, bình tĩnh nói: "Vậy thì thân phận của hắn là gì?"

Thường Càn trợn to mắt, không ngờ tới Giang Chiết Liễu lại không biết thân phận hắn, vội vàng nói: "Hắn là con trai cả của Văn Nhân Tiễn!"

Văn Nhân Tiễn... Rốt cuộc lần này Giang Chiết Liễu cũng có chút ấn tượng, trí nhớ y về vị tôn chủ Ma giới này rất ít. Y chỉ nhớ vị tôn chủ này không có thái độ kịch liệt bài xích khác biệt chủng tộc, nhưng lòng dạ lại khá thâm trầm. Là loại người miệng mồm thơn thớt nhưng lòng dạ lại chẳng khác gì ớt ngâm*.

*Gốc: 笑面虎: con hổ cười (ví với người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì vô cùng độc ác). Hay chính là thành ngữ, tục ngữ "khẩu phật tâm xà"; "miệng nam mô bụng bồ dao găm"; "miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm" bên mình.

Giang Chiết Liễu gật đầu, chuyện này vừa vặn trùng với suy đoán trong lòng y: "Hoá ra là thiếu tôn chủ Ma giới."

Thường Càn ngây người, tự thân trải nghiệm việc tin tức hai giới không linh thông, vội vàng chêm vào: "Không phải đâu, hắn đã..."

Nhưng vừa nói được ba chữ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, tiếng bước chân của một người đàn ông truyền vào trong nhà.

"Đã cái gì?" Giọng Văn Nhân Dạ vọng từ cửa vào đây, mắt tím mờ mịt, "Hai người đang bàn gì à?"

Thường Càn sợ đến mức thần hồn xuất khiếu, vèo một tiếng trốn sau lưng Giang Chiết Liễu, sau đó có tật giật mình mà chạy như bay lên tầng.

Giang Chiết Liễu nghe thấy tiếng động thì nhìn lại, thấy đối phương một thân trường bào sắc đen, bên ngoài khoác một tấm áo choàng đỏ như máu lấm tấm tuyết. Chỉ thấy lông vũ áo khoác khẽ rung một cái, bông tuyết trên đó đã tan biến toàn bộ.

Văn Nhân Dạ vừa đi vừa cởi áo choàng, rồi treo trên lưng ghế bên kia, ngồi cạnh Giang Chiết Liễu.

"Vị hàng xóm tốt bụng này, nay tới làm gì vậy?" Giang Chiết Liễu không quá để tâm mà chọc hắn một câu, sau lại cầm quyển sách lên, đặt lên áo choàng trên chân, tiếp tục đọc dưới ánh nến.

"Đương nhiên là đến chăm sóc ngươi." Văn Nhân Dạ nói, "Trông ngươi bây giờ đáng thương cực kỳ, chẳng khác gì chó nhà có tang bị phái Lăng Tiêu đuổi ra ngoài."

Thật không biết nói chuyện.

Giang Chiết Liễu liếc hắn: "Ngươi còn có nhà thì việc gì phải ở lại chỗ này."

"Bởi vì ngươi nên ta mới ở lại đây." Văn Nhân Dạ nói, "Ta muốn chữa khỏi cho ngươi."

Động tác lật sách của Giang Chiết Liễu dừng lại, hơi nhíu mày. Một lúc lâu sau y mới đáp: "Bệnh của ta trị không nổi. Hơn nữa hiện giờ ta vẫn ổn, lòng thương hại của ngươi đặt nhầm chỗ rồi."

Văn Nhân Dạ ngồi cạnh y, nhìn hàng lông mi tuyết trắng rợp bóng mờ dưới ánh nến của Giang Chiết Liễu, cùng với hơi thở nhàn nhạt êm ái, ấm áp như có thể hoà tan một lớp băng mỏng.

"Không phải ta đang thương hại ngươi." Hắn nói.

Văn Nhân Dạ vươn tay, cách y khoảng một tấc thì dừng lại, rồi rút tay về, nói: "Đường đường là một Bán Kim Tiên đứng đầu tiên môn. Ngươi từng đứng trên đỉnh núi, giờ lại vì người khác mà mất đi tất cả. Liệu có đáng không?

Xem ra Văn Nhân Dạ đã sai người hỏi thăm sự tình giới Tu Chân. Hơn nữa chuyện của Giang Chiết Liễu không giấu được, mấy ngày nữa cũng sẽ lan truyền khắp giới.

Giang Chiết Liễu tiếp tục đọc sách, ngón tay y di chuyển theo ánh mắt, không đáp lại.

Văn Nhân Dạ lấy một chiếc lò sưởi tay từ trong nhẫn trữ vật. Đây cũng là một món Ma Khí, nhưng nó lại rất hiếm thấy. Chiếc lò sưởi tay này không cần rót thuật pháp vào nên người phàm cũng có thể sử dụng được.

Hắn đưa lò sưởi tay khắc hình thú dữ vào lòng Giang Chiết Liễu, tiếp tục nói: "Người ngươi cứu hầu hết là mấy tên tiểu nhân ti bỉ, tục tằng. Họ sẽ không buồn quan tâm đến sự hy sinh của ngươi, mà chỉ chú tâm đến lợi ích đạt được nhờ sự hy sinh của ngươi. Điển hình như... Sư đệ ngươi."

Thật ra thanh danh Chúc Vô Tâm không phải là quá kém. Gã cũng là thiên tài tu tiên phái Lăng Tiêu, chẳng qua trước đây Giang Chiết Liễu hơn hắn một bậc, nên tất cả lĩnh vực đều xếp thứ hai. Cho dù là tu vi, tướng mạo, tâm tính, kiếm thuật, thậm chí là sự tán thưởng của trưởng bối, tất cả đều kém hơn Giang Chiết Liễu một chút.

Khi đó, Chúc Văn Uyên trúng bí thuật Ma giới, nguy hiểm đến tính mạng. Lúc sắp lâm chung thì gọi Giang Chiết Liễu và Chúc Vô Tâm đến trước giường, dưới sự chứng kiến của tất cả các trưởng lão, ông truyền chức chưởng môn cho Giang Chiết Liễu, mà không truyền cho con trai ruột của mình. Kể từ đó, tính cách Chúc Vô Tâm đã có những biến hoá nhỏ. Thế nhưng Giang Chiết Liễu vẫn đối xử với gã như anh em ruột, tưởng chừng dù cho trăm ngàn năm trôi qua cũng không bao giờ thay đổi.

Giang Chiết Liễu khẽ nhíu mày, nhưng lại không nói gì cả.

Văn Nhân Dạ điều chỉnh độ ấm của Ma Khí, nhét vào tay Giang Chiết Liễu xong thì lỡ chạm vào đầu ngón tay lạnh lẽo của đối phương.

"Ngươi có biết phái Lăng Tiêu, thậm chí toàn bộ giới Tu chân đã bình an dưới cánh chim của ngươi bao lâu rồi không?" Văn Nhân Dạ nhìn y nói, "Bản tính ma tộc hung tàn thiện chiến, tại sao lại thà tự nguyện định ra khế ước hàng năm chứ không có ý định gây hấn? Yêu giới hai vị chân quân, tại sao đều nguyện ý qua lại với ngươi, tại sao lại tự nguyện để cho ngươi giải quyết xung đột hai giới? Còn cả giới U Minh quanh năm không một động tĩnh..."

Hắn dừng một chút, rồi nói tiếp: "Giang Chiết Liễu, chỉ cần ngươi còn sống thì mọi chuyện đều có cách giải quyết. Bọn chúng không đáng để ngươi làm như vậy."

Giang Chiết Liễu khẽ nắm bàn tay lại. Bị nhiệt độ thoải mái trên ma khí hấp dẫn, y chầm chậm dán sát tay vào, ánh mắt rời khỏi quyển sách rồi nhìn thẳng vào hắn, bình tĩnh nói: "Ta biến thành phế nhân thì ngươi phải cao hứng mới đúng, chứ không phải ở đây hỏi ta có đáng hay không. Ta thấy một thân bệnh tật này đổi lấy việc được buông gánh nặng ngàn cân, thoát khỏi bể khổ là chuyện tốt trời ban. Ta nên tự cảm thấy vui mừng."

"Ngươi..."

"Ta không thích ma, chính là bởi vì các ngươi suy diễn quá nhiều." Giang Chiết Liễu nói, "Ta không muốn lại làm chỗ dựa cho thiên hạ chúng sinh, cũng không muốn phải cố gắng vì bất kỳ điều gì nữa. Chuyện này cũng là sai sao?"

Văn Nhân Dạ ngừng nói tiếp, đôi mắt nhìn thẳng vào y, đồng tử màu tím thâm trầm bỗng loé lên. Một lúc lâu sau, hắn mới nhỏ giọng hỏi: "... Ngươi không thích ma?"

Hở? Trọng điểm là đây à?

Giang Chiết Liễu không ngờ hắn chỉ chú ý tới điểm này. Y gật đầu cũng không được, mà lắc đầu cũng không xong, chỉ có thể nhìn Văn Nhân Dạ bày ra vẻ tủi thân, bi thương mà cầm tay y.

Giang Chiết Liễu nhìn tay đối phương, thấy hắn khẩn trương cầm bàn tay y, rồi lại dịch xuống nắm chặt cổ tay. Dường như giờ Văn Nhân Dạ mới sực nhớ ra việc chính, hắn rót một sợi ma khí từ vào cổ tay y, thấm vào sâu trong kinh mạch.

Người kia vừa kiểm tra tình trạng cơ thể y, vừa tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi thích cái gì?"

Giang Chiết Liễu: "... Thích ngươi."

Sợi ma khí thăm dò trong cơ thể y suýt chút nữa nổ tung, khó khăn lắm mới bình tĩnh được. Đầu óc Ma Tôn lãnh khốc vô tình trống rỗng, lỗ tai ong ong hết cả lên, ngây ngốc nhìn, một lúc sau mới nói: "Thích ta..."

Hắn còn chưa thừa cơ bồi dưỡng bồi dưỡng cảm tình, còn chưa kịp đào góc tường giới Tu chân, thế mà y đã...

"Thích ngươi không lắm điều." Giang Chiết Liễu nhàn nhạt nói.

Trong đầu Văn Nhân Dạ đang suy nghĩ xem nên đặt tên đứa con thứ mười tám là gì, thì sau đó tất cả suy nghĩ của hắn đều bị những lời này đánh tan thành mây khói, chỉ còn lại bụi bặm chất đống trên mặt đất.

Sợi ma khí thăm dò cơ thể y dừng lại một lúc lâu, sau khi ổn định tinh thần thì mới dò xét tiếp.

Văn Nhân Dạ càng biết thể trạng y, tâm trạng càng nặng nề. Kinh mạch trong cơ thể Giang Chiết Liễu đã rối tung rối mù, khắp nơi đều có vết thương, Nguyên Anh nát đến mức không nhìn ra hình dáng ban đầu, còn nguyên thần... Không cần kiểm tra cũng biết tình trạng cũng chẳng khá khẩm là bao.

Trong lòng hắn dâng lên nỗi xót xa kèm với từng cơn quặn đau, hắn không ngờ y lại biến thành như vậy — Hắn cũng giống Chúc Vô Tâm, trong cảm nhận của hắn, Giang Chiết Liễu mạnh mẽ vô cùng, không gì địch nổi, cũng như không có việc gì có thể làm khó y. Đối với y, sự ngưỡng mộ chúng sanh cũng chẳng khác gì cát bụi trần gian.

Tất cả nhiệt huyết của Văn Nhân Dạ đều đặt ở nơi này, hắn muốn so tài với y, muốn sóng vai với y, thậm chí là muốn vượt qua cả Giang Chiết Liễu.

Nhưng mà hiện tại...

Văn Nhân Dạ chậm rãi dời tay, nhìn cổ tay và ngón tay trắng như sương của y, lặng im một chốc rồi nói: "... Đã thành ra thế này mà vẫn cố chịu đựng."

Không thấy y hồi âm, Văn Nhân Dạ cũng không nói tiếp, hắn dời mắt nhìn Giang Chiết Liễu.

Quyển sách trên tay y vẫn dừng lại ở trang đã lật nửa chừng. Tư thế ngồi trên ghế mây của Giang Chiết Liễu hơi thay đổi. Y nằm nghiêng nhắm mắt, lộ rõ hàng mi mảnh dài, tóc bạc mềm mại thả trên vai.

Ánh nến ấp áp chiếu rọi, soi rõ đường nét mượt mà cùng với chiếc cằm hơi gầy, làn da nhợt nhạt của y.

Trong nháy mắt, Văn Nhân Dạ bỗng dưng cảm thấy dù cho Giang Chiết Liễu có yếu ớt bệnh tật hay không, thì y vẫn là báu vật trần gian ban cho hắn.

Giang Chiết Liễu xuất hiện trước mặt hắn, đáng lẽ phải được cẩn thận quý trọng. Y đã từng là chủ nhân kiếm Lăng Tiêu, là người đứng đầu tiên môn khiến thiên hạ này phải cúi đầu. Sắc như kiếm, lạnh như băng. Giờ đây, y giống như một nắm tuyết tuỳ người nắn bóp, tuy rời rạc mềm mại nhưng không bao giờ nằm trong tay bất kỳ ai.

Văn Nhân Dạ nhìn y một lát, nhỏ giọng hỏi: "Ngủ rồi à?"

Đối phương vẫn im lặng.

Hắn vươn tay định rút cuốn sách đang đọc dở của y ra, ôm y lên giường, nhưng đang rút thì Văn Nhân Dạ lại cảm nhận được có một chút lực cản.

Giang Chiết Liễu nhét quyển sách vào trong lòng ngực, lẩm bẩm: "... Tẹo nữa ta lại đọc."

"Ngươi đang mệt mà." Văn Nhân Dạ khoác áo choàng của mình lên cho y, thay cho tấm áo choàng kia của Giang Chiết Liễu. Áo choàng lớn màu đỏ máu bao phủ cả người y, nhẹ hơn chăn nhiều, sẽ không làm cho người ta phải khó chịu.

Giang Chiết Liễu không đáp lại luôn, khi nhiệt độ thân thể dưới áo choàng dần ấm lên, y mới khẽ thì thào: "Đừng nói chuyện với ta... Ta mệt lắm..."

Với tu vi như của Văn Nhân Dạ, đương nhiên hắn có thể nghe thấy những lời này một cách rõ ràng. Hắn ngồi cạnh Giang Chiết Liễu, nhìn ánh lửa lập lòe, nghe gió đêm xào xạc, cảm nhận từng hơi thở nhẹ nhàng, thong thả của y.

Tất cả đều tĩnh lặng.

Văn Nhân Dạ không biết vì sao y lại tin tưởng hắn như vậy, hoặc cũng có thể là y chưa từng tin hắn... Mà chỉ đơn giản là y không buồn quan tâm thôi.

Tất cả sứ mệnh đều đã hoàn thành, trách nghiệm và gánh nặng từ thời thơ ấu của y đến đây là kết thúc. Trước đây, Giang Chiết Liễu, dường như chỉ sống vì phái Lăng Tiêu, vì giới Tu chân. Mãi đến giờ phút này, y mới thật sự có thể sống vì chính bản thân mình...

Vì thế, cái gì y cũng không để ý nữa. Có thể an tâm ngủ khi mệt mỏi đã là điều thoải mái nhất trên đời.

Văn Nhân Dạ ngồi bênh cạnh nhìn y.

Ánh nến lờ mờ, bốn phía yên lặng.

Rất đỗi dịu dàng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.