Trong bữa rượu, tôi với Ngô Thiên đã xưng huynh gọi đệ, mặc dù người này lớn tuổi hơn tôi, nhưng hắn cũng không để ý mà gọi tôi là đại ca. "Đại ca, sau này truyền cho tiểu đệ một ít bí quyết tán gái tâm đắc đi!" Ngô mập mạp đã uống đến say như chết, cũng chẳng để ý tới Triệu Nhan Nghiên đang ở bên cạnh, đem chuyện mình đau khổ theo đuổi nữ sinh như thế nào toàn bộ kể hết ra. "Ha hả, không thành vấn đề, cái này phải dựa vào ngộ tính của từng người…." Tôi bắt đầu thao thao bất tuyệt nói cho hắn một chút Tán gái đại pháp mà kiếp trước, tôi đọc được ở trên mạng. Triệu Nhan Nghiên nghe thấy, thì dùng bàn tay nhỏ bé, cấu mạnh vào bên hông của tôi một cái, nhỏ giọng nói: "Nói, tại sao anh lại biết nhiều như vậy? Anh có phải dùng những phương pháp này theo đuổi em hay không?" "Có dùng hay không em là người rõ ràng nhất mà?" Tôi cười hắc hắc nói. Thật ra tôi cũng không phải dụng tâm theo đuổi Triệu Nhan Nghiên nhiều lắm, chúng tôi đi đến với nhau vô cùng tự nhiên, cứ như nước chảy thành sông vậy. "Vậy anh cũng đừng làm hư hỏng người khác chứ!" Triệu Nhan Nghiên cảnh cáo tôi nói. Tôi biết không thể tiếp tục thảo luận vấn đề này, nên vội vàng chuyển đổi đề tài, nhưng mà Ngô mập mạp coi đây là bí kíp tán gái có một không hai, đang lim dim ngẫm nghĩ, bống thấy tôi không nói nữa, thì gấp gáp hỏi: "Tại sao lại dừng lại rồi, tiếp tục nói đi chứ!" Tôi vội vàng giơ chén lên nói: "Chúng ta uống rượu trước, uống rượu!" "Đúng!" Ngô mập mạp vừa nghe uống rượu, lập tức cầm chén lên. Bị tôi mời uống rượu quả nhiên hắn quên luôn chuyện tán gái. Ngô mập mạp tự rót đầy chén nói: " Đại ca! người Đông Bắc chúng ta có một câu nói rất hay: tình cảm sâu đậm thì uống cạn chén, tình cảm hời hợt thì chỉ nhấp môi! Hôm nay chúng ta không say không về." Tôi ngất, cái tên mập mạp này thấy tửu lượng của tôi cao, cho nên lấy lý do ép uống đây mà. Tôi ngu hay sao, kiếp trước tôi cũng vì uống rượu mà chết? lần này có khi bị bệnh tâm thần cũng nên. Cho nên khi uống rượu tôi chỉ uống cầm chừng, Ngô mập mạp đang trong trạng thái không tỉnh táo, thì làm sao có thể là đối thủ của tôi, hắn say như chết, gục ở trên bàn. "Hắn có chuyện gì không, chúng ta có cần đưa hắn đi bệnh viện không?" Triệu Nhan Nghiên nhìn Ngô mập mạp say như heo chết, lo lắng hỏi. "Hắn không sao đâu." Tôi uống một ngụm trà, nói. "A! Tại sao anh lại biết? Nói mau, có phải thường hay ra ngoài uống rượu hay không?" Triệu Nhan Nghiên không vui hỏi. "Đương nhiên không phải, anh biết là do… nghe cha em nói!" Tôi thấy Triệu Nhan Nghiên mất hứng vội vàng phủ nhận, thuận tiện lôi Triệu Quân Sinh ra đặt ở trên đầu. "Hừ! Cha em lại làm hư anh, hôm nào em tìm ổng tính sổ." Triệu Nhan Nghiên cả giận nói. Hắc hắc, xem ra Triệu Quân Sinh lần này thảm rồi. bỗng dưng tôi nhớ lại một câu, đó chính là: Nhân viên phải làm gì? Nhân viên phải thay ông chủ chịu tiếng xấu ! Tôi ra khỏi phòng, tìm người bán hàng tính tiền. một lát sau người bán hàng lấy tờ hóa đơn ra gọi Ngô mập mạp ký tên, nhưng hắn say như chết, không làm sao gọi được. "Sau khi hắn tỉnh dậy ký được không?" Tôi hỏi người bán hàng. "Không được, chúng tôi tuy rằng biết hắn, nhưng nhà hàng có quy định, chúng tôi không thể làm trái được." Người bán hàng nói. Cái nhà hàng quân đội này xem ra có nhiều quy định, không ký không được, tôi bất đắc dĩ hỏi: "Tổng cộng bao nhiêu tiền?" Người bán hàng đưa cho tôi tờ hóa đơn, chỉ nói: "Tổng cộng là 4623 đồng, cám ơn." Tôi ngất, quán cơm sao lại đắt vậy chứ, lèo tèo vài món mà cũng hơn bốn ngàn đồng. Năm 1995 với giá tiền này, cũng đã vượt qua tiêu xài ở Shangri-La rồi. Tôi móc chi phiếu từ trong túi quần ra hỏi người bán hàng: "Vậy có cần ký nữa không?" Người bán hàng nhận lấy chi phiếu nói: "Nếu như không ký thì nhà hàng sẽ giảm giá xuống còn 90%" "Không cần, nhanh lên một chút!" Tôi phất phất tay nói. Vô duyên vô cớ tổn thất hơn bốn ngàn đồng, hôm nào nhất định phải ăn một bữa nữa của Ngô mập mạp. Sau đó, tôi lôi kéo Triệu Nhan Nghiên rời đi Thiên Thượng Nhân Gian. Lúc gần đi Triệu Nhan Nghiên chỉ vào Ngô mập mạp còn nằm gục trên bàn, nói: "Chúng ta thực sự không cần phải để ý tới hắn hay sao?" "Không cần, dù sao nhà hàng này cũng là do quân đội mở, chờ cấp trên của hắn tới đón hắn." Tôi thuận miệng nói. Nguồn: http://thegioitruyen.com Đang nói, tôi đột nhiên nghĩ đến nếu đem Ngô mập mạp đã quen người ta, thì tôi làm gì phải vội vàng trả tiền, để cho thủ trưởng của hắn tới thanh toán có phải hơn hay không, đỡ phải làm một người coi tiền như rác. Tôi sở dĩ cùng với Ngô mập mạp uống tới say (dường như hắn còn rất tỉnh, nếu không tỉnh thì làm sao có thể suy nghĩ được vấn đề), là bởi vì trong hoàn cảnh của nước Z hiện nay, quân đội là một thế lực không thể bỏ qua, ở cái phương diện này, có khi quyền lực còn lớn hơn so với chính phủ. Ngô mập mạp cũng không phải là loại người tôi chán ghét, ngược lại cũng được gọi là một con người hào sảng, sau khi biết quan hệ giữa tôi và Triệu Nhan Nghiên, chỉ có bi thương một chút, sau đó lại thoải mái ngay. Đây mới đúng là một nam nhân thực thụ, nếu như so với tên Lưu Khoa Sinh và Dương Khai Xa chỉ biết đâm dao trong bóng tối kia, thì đúng là hơn gấp trăm lần. Chỉ trong 1 bữa rượu mà tôi có thể nghĩ ra được toan tính như vậy, thì đúng là quá tốt rồi. Tin tưởng chỉ sau hôm nay, Ngô mập mạp sẽ coi tôi là bạn tốt, thậm chí còn coi tôi là Lão đại của hắn. Đây cũng là điều tôi muốn có, bởi hiện nay chính phủ đã đứng về phía tôi, nếu như có thể cùng với quân đội thiết lập quan hệ, thì tương lai sẽ rất thuận lợi. "Nhan Nghiên... " Dưới ánh trăng, tôi bỗng dừng bước, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng ngần, mi thanh mục tú, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lồng ngực, sau đó đưa tay giữ khuôn mặt của nàng, nhẹ nhàng hôn xuống. Triệu Nhan Nghiên mặc dù chỉ nhấm nháp một chút rượu, đương nhiên không thể say, nhưng dưới tác dụng của cồn thì cũng làm khuôn mặt của nàng đỏ lên, cả người nóng rực. Nằm trong lòng tôi mà ý loạn tình mê. "A... Ứ... Không được, lão công, chúng ta vẫn đang ở trên đường..." Triệu Nhan Nghiên mơ màng nói. Tôi mỉm cười, kéo Triệu Nhan Nghiên vào khách sạn bên cạnh nhà hàng Thiên Thượng Nhân Gian, đây cũng là một khách sạn do quân đội mở. Khách sạn của quân đội thì là chỗ duy nhất không có cảnh sát tới tuần tra, đối nghịch với quân đội không phải là chuyện tốt gì. Nhưng với thân phận của tôi và Triệu Nhan Nghiên ở Tân Giang, thì chẳng có gì phải sợ.