Buổi tối, Bác Diệp do bận việc nên cáo từ ra về. Tôi mấy lần muốn hỏi xem Triệu Lợi Dân và Bác Diệp định làm cái gì, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào. Một mặt là chuyện này cũng không lễ phép, hai là Bác Diệp lại muốn đem con gái gả cho tôi, tôi cũng không muốn quan hệ nhiều lắm với hắn. Đúng là cuộc sống của Bí Thư Tỉnh ủy có khác, thức ăn rất là ngon, không biết là do tôi đói bụng, hay là do tôiy nghề của mẹ tôi không bằng, mà tôi chén sạch sẽ, không khác gì hương vị đối với thức ăn ở khách sạn 5 sao. Lúc này, ở nhà ông tôi mới biết được cảm giác của Triệu Nhan Nghiên lúc ở nhà của tôi, toàn bộ mọi người trong gia đình không ngừng gắp thức ăn cho tôi, sau khi ăn xong bữa cơm, bụng tôi đã căng tròn, thiếu chút nữa thì ợ lên một tiếng. Sau khi ăn xong, ông vốn muốn bảo lái xe đưa tôi về, nhưng lại bị tôi cự tuyệt. Giờ là buổi tuổi, lái xe cũng phải nghỉ ngơi, tôi có thể tự mình bắt xe để về, với lại tôi cũng không phải là không có tiền.. Sau khi xe taxi đi qua chợ bán thức ăn, đột nhiên tôi muốn xem Trần Vi Nhi hiện giờ thế nào. "Dừng lại ở trước chợ bán thức ăn đi." Tôi nói với tài xế taxi. "A? Cậu không phải muốn đi Hoa Hưng Tiểu Khu hay sao?" Tài xế hỏi. "Không đi nữa, dừng xe ở chỗ này là được rồi." Tôi nói. Tài xế cũng không nói gì nữa, trực tiếp dừng lại ở chợ bán thức ăn. Xe hơi ở Thành phố Tân Giang bây giờ chưa thông dụng, chạy tới đâu cũng mất 5 đồng, cậu đi càng gần, thì tài xế càng thích. Tôi thanh toán tiền xe, thì tôi vội vã đi xuống, đi chưa được mấy bước thì tôi ngẩn cả người, cảnh tượng trước mắt làm tôi sợ hết hồn. Cái quán bán Ma Lạt Thăng của Trần Vi Nhi đã bị đập tan tành, bát đĩa tung tóe khắp nơi. Trần Vi Nhi đang ôm mẹ mình, khóc nức nở. Tôi chạy đến, vội vàng hỏi: "Vi Nhi, chuyện này là sao vậy?" Chẳng lẽ lại bị mấy tên côn đồ đập phá? Không thể nào, Quách Khánh chính là Lão đại ở đây, không ai dám động tới hắn cả. "Anh tớ bị người ta bắt đi rồi!" Trần Vi Nhi vừa nhìn thấy tôi, không nén được bi thương nữa, khóc lên ô ô. "Đừng có gấp, Vi Nhi, cậu trước tiên đừng khóc, nói cho tớ xem chuyện gì đã xảy ra!" Tôi vội vàng an ủi. Trần Vi Nhi kể lại những chuyện đa xảy ra ngày hôm nay, theo bản năng nàng đã dần dần ỷ lại vào tôi, thấy tôi nói như vậy, bèn chùi nước mắt, nhưng đột nhiên lại khóc nức nở, nói: "Lúc nãy, tên Dương Khai Xa lại tới, tớ không thèm để ý tới hắn, hắn động thủ cước với tớ, anh tớ không nhịn được, động thủ với hắn, hai người đánh nhau, anh tớ không cẩn thận đánh cho tên Dương Khai Xa chảy máu đầu. Đại họa chính là ở chỗ này, Dương Khai Xa đầu tiên tìm 1 đám người đến đập phá hàng quán của nhà tớ, sau đó là có cảnh sát tới, nói anh tớ cố ý đả thương người, cho nên bắt đi rồi!" Hừ hừ, quả nhiên là có dự mưu. Xem ra hai đám người này chính là do Dương Khai Xa mời đến, nếu không thì làm gì có chuyện thổ phỉ vừa đi, cảnh sát đã tới, đâu có trùng hợp như vậy. "Cảnh sát bắt người tới chỗ nào?" Tôi hỏi. "Không biết, mẹ tớ hỏi bọn hắn, nhưng bọn họ không nói. Trực tiếp còng tay anh tớ lại, rôi đem lên xe!" Trần Vi Nhi lắc đầu nói. "Nhưng mà, nghe nói cha tên Dương Khai Xa là một đại quan ở Cục Công an thành phố, có khả năng đến đấy!" Mẹ của Trần Vi Nhi nhắc nhở. Giờ thì tôi có thể hiểu đại khái tình hình rồi, rõ ràng là tên Dương Khai Xa kia giở trò quỷ, tôi nghĩ bước tiếp theo hắn sẽ dùng Trần Dũng để ép Trần Vi Nhi vào khuôn khổ đây? Tính toán thì rất tốt, nhưng hắn đã chọn sai đối tượng rồi, lần này tôi xem hắn làm như thế nào. "Được rồi, Vi Nhi, cậu thu dọn với mẹ cậu một lát, rồi đi theo tớ!" Tôi tiêu sái nói. "Đi đâu?" Trần Vi Nhi hỏi. "Đến cục công an đòi người!" Tôi bất mãn nói. "Cái gì? Đến cục công an đòi người? Lưu Lỗi, cậu không làm chứ, cục công an không phải những người dân tóc húi cua như chúng ta có thể tới! Quách Khánh bằng hữu của cậu chỉ có thể đối phó với lưu manh mà thôi, chứ làm sao đối phó được với công an! Huống chi trong đó là người của Dương Khai Xa!" Trần Vi Nhi trợn mắt, nói. "Cậu có tin tớ hay không?" Tôi nói với Trần Vi Nhi. "..." Trần Vi Nhi trầm mặc, mặc dù không nói gì, nhưng vẫn đỡ mẹ mình đứng dậy. Tôi đưa tay đón taxi rồi ngồi lên. "Đến cục công an thành phố". Tôi nói với lái xe. Mới bước vào tòa nhà của cục công an, tôi đã bị 1 cảnh sát chặn lại, nói: "Ba người đến đây làm gì?" "Tôi muốn hỏi một chút, các anh có phải mới bắt về một người hay không?" Tôi hỏi. "Bắt hay không thì cậu không cần biết, không có chuyện gì thì đi nhanh đi, nếu không đi thì ngay cả cậu tôi cũng bắt!" Tên cảnh sát kia nói. Tôi không để ý tới hắn, móc điện thoại trong túi ra, gọi cho Khương Vĩnh Phú. Nguồn: http://thegioitruyen.com "Alo, Khương cục trưởng, cháu là Lưu Lỗi." Tôi chẳng khách khí gì nói luôn. "Ai nha, là Lưu huynh đệ ư, tìm tôi có chuyện gì không?" Từ trong điện thoại của Khương Vĩnh Phú truyền tới âm thanh: "Sáu điểm " " hồng trung"... Tôi đoán, lão già này đang chơi mạt chượt. "Cháu đang ở dưới Cục công an, người trực cửa không cho cháu vào." Tôi nói vào trong điện thoại. "Có chuyện gì mà phải phiền Lưu huynh đệ tới tận đây, gọi điện thoại trực tiếp cho tôi không được hay sao!" Khương Vĩnh Phú ra vẻ không vui nói. "Một người bạn của cháu bị các người bắt, cháu có thể không đến ư." Tôi châm chọc nói. "Vậy ư? Cậu chờ đấy, tôi lập tức xuống ngay!" Khương Vĩnh Phú nói xong cúp điện thoại. Trong lòng hắn thầm chửi không biết thằng chó má nào lại đắc tội với đại nhân vật này, mà để hắn phải đích thân tới đây. Tôi vừa mới cúp điện thoại xong, thái độ của tên cảnh sát trực lập tức theo đổi 180 độ, ân cần dẫn 3 người chúng tôi vào chiếc ghế bên trong phòng trực, lại còn bưng trà rót nước. Hắn biết, người mà chỉ cần gọi điện thoại là cục trưởng phải xuống thì không phải là nhân vật bình thường. Trần Vi Nhi và mẹ nàng ở bên cạnh trợn mắt nhìn tôi, cảm giác có chút không thể nào tin được. Không bao lâu sau, Khương Vĩnh Phú đầu đầy mồ hôi chạy xuống, nhìn thấy tôi, vội vàng bắt tay tôi nói: "Lưu huynh đệ, thật là không tốt, tôi đang cho người điều tra, không biết bằng hữu của cậu tên là gì?" "Trần Dũng." Tôi nói. "Tiểu Ngô, vừa rồi là ai bắt người đó về?" Khương Vĩnh Phú hỏi tên cảnh sát đang trực. "Lúc nãy, Dương đội trưởng đội hình sự có bắt một người về, không biết có phải người mà vị Lưu … Ca mới nói hay không." Tên cảnh sát trực đáp. Vốn tuổi người này không lớn hơn hắn, nhưng mà Cục trưởng phải gọi là Lưu huynh đệ, thì mình gọi là Lưu Ca cũng không có sai. "Người được mang tới nơi nào? !" Khương Vĩnh Phú vừa nghe tới Dương Thụ Quang bắt người, phổi cũng đã nổ tung! Lần trước đắc tội với người này cũng là Dương Thụ Quang, không bao lâu sau, vẫn lại là hắn. "Trong phòng thẩm vấn ở tầng 3." Tên cảnh sát nói. "Lưu huynh đệ, cậu đứng đây chờ một chút, tôi đi xem một lát!" Khương Vĩnh Phú nói. "Không được, Khương cục trưởng, cháu muốn tới xem thế nào. Thủ đoạn của tên họ Dương kia cháu đã được lĩnh giáo. Có khi bằng hữu của cháu bị hắn cho điện giật chết rồi cũng nên!" Tôi không e dè gì cả trách móc hắn. Nghe thấy vậy, Khương Vĩnh Phú sắc mặt xanh mét, trong tim hắn đang muốn giết chết Dương Thụ Quang ngay lập tức.