"Cô Diệp tìm anh làm cái gì vậy?" Triệu Nhan Nghiên thấy tôi nổi giận đùng đùng trở về phòng học, kỳ quái hỏi. "Là cô ấy tự mình đa tình." Tôi đang giận, buột miệng nói ra 1 câu kinh hồn trong 1 bộ phim. "A?" Triệu Nhan Nghiên lớn lên từ nhỏ ở thành phố Tân Giang, nên không hiểu tôi nói cái gì. "Đây là ý của nàng ta." Tôi giải thích. "A, vậy tự mình đa tình như thế nào?" Triệu Nhan Nghiên hiểu rất nhanh, lập tức truy vấn. "Nàng cho anh đang thầm mến nàng." Tôi cũng không giấu diếm gì Triệu Nhan Nghiên. "Chẳng lẽ không đúng?" Đôi mắt đẹp của Triệu Nhan Nghiên nhìn tôi quét tới quét lui, dường như có thâm ý. Tôi vừa nghe nàng nói vậy, thiếu chút nữa nằm sấp xuống bàn. Tôi lắp bắp nói: "Em nghe ai nói vậy?." "Việc này còn phải nghe ai nói sao, giờ học của những giáo viên khác anh đều gục đầu xuống bàn ngủ. Nhưng mà vừa nhìn thấy Diệp Tiêu Tiêu, anh rất phấn chấn, ánh mắt đã để lên bộ ngực lớn của nàng ta rồi!" Trong lời nói của Triệu Nhan Nghiên mang theo ý ghen tức. "Khụ! Anh... anh..." Tôi thật đúng là không còn lời nào để nói. Không nghĩ tới bình thường nàng trông như 1 đứa trẻ, vậy mà nội tâm lại khác hoàn toàn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com Triệu Nhan Nghiên thấy tôi lung túng không nói được lời nào, khẽ mỉm cười nói: "Được rồi, anh cũng không cần phủ nhận, lòng dạ em cũng không hẹp hòi như vậy, coi như em chưa nói cái gì." Lòng dạ không hẹp hòi? Tôi ngất, nha đầu này sao lại trưởng thành sớm tới vậy. Nhưng mà tôi thật không rõ, tại sao Triệu Nhan Nghiên lại không tức giận chút nào?!? Buổi sáng tôi nói chuyện Hạ Nhu, Triệu Nhan Nghiên không tức giận, ngược lại còn giúp tôi trị bệnh liệt dương. Sau đó lại là Diệp Tiêu Tiêu, không biết tiểu nha đầu này đang nghĩ gì đây? "Nhan Nghiên, chẳng lẽ em không tức giận sao?" Tôi kỳ quái hỏi. "Tức giận? Em tức giận còn làm được cái gì? Ngày hôm qua anh đã lên giường cùng với Hạ Nhu rồi, em còn có thể nói cái gì nữa? Em phản đối thì có hiệu quả sao? Nghe ý mẹ anh là muốn nàng trở thành con dâu? Em chỉ là 1 tiểu cô nương không danh không phận, thì còn tính toán cái gì!" Tôi đúng là ngu rồi, tự dưng lại làm cho Triệu Nhan Nghiên ủy khuất, sau khi nói xong những lời này đôi mắt nàng đỏ lên, nước mắt theo đó mà tuôn ra. "Như vậy sao gọi là lên giường được? Anh với Hạ Nhu chưa có chuyện gì!" Tôi vội vàng giải thích. "Anh có hay không em cũng không quan tâm, Lưu Lỗi, em hỏi anh, nếu mẹ anh muốn anh cưới Hạ Nhu kia, thì anh sẽ bỏ em đúng không?" Triệu Nhan Nghiên vẻ mặt phiền muộn nhìn tôi. "Nhan Nghiên, em đừng suy nghĩ quá nhiều, nếu có cưới thì cũng là 2 chúng ta!" Tôi nghe xong dở khóc dở cười, nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé của Triệu Nhan Nghiên. Tiểu nha đầu này suy nghĩ quá sâu xa rồi? "Hừ, anh đừng đụng vào em! Em chỉ biết, bây giờ anh không dám trả lời!" Triệu Nhan Nghiên hất tay của tôi ra, nước mắt chảy xuống. "Anh, anh, Nhan Nghiên, anh thề, nếu như cả đời này anh chỉ cưới 1 người vợ, thì người đó nhất định là em" Tôi vội vàng thề, nhưng trong câu nói của tôi vẫn mang 1 chút kỹ xảo, tức là ngoài lão bà Triệu Nhan Nghiên ra, tôi còn có thể cưới được người khác. Triệu Nhan Nghiên lúc này mới nín khóc mỉm cười, đỏ mặt hỏi: "Có thật không?" Tôi vội vàng nói: "Thật! Đương nhiên là thật!" Triệu Nhan Nghiên trợn mắt nhìn tôi, rồi tiếp tục nói: "Đừng có rằng em không hiểu ý tứ của câu nói kia, em không quản chuyện anh có thêm bạn gái, nhưng làm vợ anh thì nhất định phải là em!" Tôi toát mồ hôi, Triệu Nhan Nghiên quả thực chính là tiểu nhân tinh, không cái gì có thể giấu được nàng. Tôi cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, thâm tình nói: "Nhan Nghiên, sau này nhất định anh sẽ cưới em! Đây chính là nguyện vọng của cả đời anh." Triệu Nhan Nghiên nghe xong hạnh phúc nhắm mắt lại, dùng sức gật đầu. Một lát sau nhẹ nhàng nói: "Hạ nhu, Diệp Tiêu Tiêu, trước cứ cho các ngươi đắc ý thêm mấy năm, chờ bộ ngực của ta trưởng thành, thì ta sẽ cho các người biết tay." Nàng vẫn còn đang ghen! Nhưng mà Triệu Nhan Nghiên cũng nói rất đúng, qua nữa mấy năm, bộ ngực của nàng khẳng định vượt qua Diệp Tiêu Tiêu, kiếp trước của tôi đã chứng kiến cả 1 quá trình này. Triệu Nhan Nghiên thấy tôi lo lắng, vui lên nói: "Em chỉ đùa với anh thôi. Anh nếu là thật sự không nhịn được, buổi tối anh cũng có thể trèo lên người Hạ Nhu ..." Thấy nàng nói thế, đúng là đem lão công mình đặt lên người nữ nhân khác rồi còn gì? Điều này làm tôi không biết nói gì cả. Triệu Nhan Nghiên thấy tôi như vậy, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, nói: "Anh chỉ sợ không có nhiều cơ hội để thỏa mãn em, nếu cứ nhịn thì nó sẽ hỏng, buổi sáng anh bắn nhiều như vậy." Đây cũng là 1 lý do ư? Theo ý của nàng, nếu như nàng không làm thế với tôi, thì tôi sẽ vì nhịn mà chết ư? Nhưng mà tôi cũng không có vạch trần chân tướng, chuyện này đúng là có lợi cho tôi mà! "Nhưng mà Hạ Nhu sao có thể đồng ý được, phải biết rằng 2 bên cùng tình nguyện mới được." Tôi tiếc hận nói. Vừa mới bị Triệu Nhan Nghiên kích thích, giờ lại nghĩ tới cảnh mập mờ buổi sáng, phía dưới của tôi lại ngỏng lên. "Hừ! Còn nói mình liệt dương, vừa mới nhắc tới Hạ Nhu, tiểu đệ đệ của anh đã ngẩng đầu, em thấy phải gọi là Cương dương mới đúng." Triệu Nhan Nghiên nhìn sang của tôi đáy quần. Tôi lập tức cảm nhận được sự trận lạnh lẽo. "Không phải, anh đang nhớ lại lúc sáng em giúp anh..." Tôi cười hắc hắc. "Được rồi, tâm tư của anh làm sao em không biết. Em chỉ giúp anh có 1 lần, nhưng em cảm thấy 7,8/10 là Hạ Nhu kia thích anh!" Triệu Nhan Nghiên nói. "Làm sao em biết?" Tôi tò mò hỏi. "Trực giác của nữ nhân! Sau khi anh nói cho em là anh cứu nàng, cộng với những hành động của nàng, thì em đã biết nàng thích anh rồi. Anh còn nhỏ hơn người ta mấy tuổi, tại sao người ta lại gọi anh là Đại ca ca? Hừ! Nhưng mà em cảm giác nàng có mâu thuẫn, muốn cùng anh phát sinh quan hệ, nhưng cũng có điều gì đó bận tâm." Triệu Nhan Nghiên cau mày nói, giọng nói nàng vẫn mang theo ý ghen tức. Tôi thật không biết may mắn tới mức nào mới có thể có được 1 nữ nhân như Triệu Nhan Nghiên, nàng làm cái gì cũng cố gắng chiều tôi, khác hẳn với đại mỹ nữ lạnh như băng ở kiếp trước. Tôi không phủ nhận việc tôi sống lại làm thay đổi tính cách của nàng, Quách Khánh chính là một ví dụ. Nhưng mà sự biến hóa này quá lớn? Xế chiều, Diệp Tiêu Tiêu khập khễnh đi tới phòng học. Nàng làm sao vậy? Buổi sáng không phải rất tốt sao, tự nhiên bây giờ lại trở thành tàn tật? "Buổi sáng anh làm gì nàng vậy?" Triệu Nhan Nghiên mập mờ nhìn tôi. "Lúc anh đi nàng có bị như vậy đâu!" Khi tôi thấy được ánh mắt của Triệu Nhan Nghiên, lập tức ngồi ngăn ngắn, nàng đang nghĩ là Diệp Tiêu Tiêu vì cho tôi lần đầu tiên mới bị di chứng như vậy. Tôi cả giận nói: "Nghĩ gì thế!" Triệu Nhan Nghiên bĩu môi một cái: "Tức giận cái gì, vừa nhìn là biết trong lòng có quỷ. Làm thì đã làm rồi, em còn biết nói cái gì." Ai! Xem ra chuyện này là càng giải thích càng hiểu lầm. Tôi còn nói gì được nữa, không nghĩ tới Diệp Tiêu Tiêu lại trừng mắt liếc tôi, đúng lúc Triệu Nhan Nghiên nhìn thấy, nở nụ cười khinh miệt, thế này tôi còn biết phải làm gì nữa.