Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 165: Dẫn hai lão bà về nhà



"Đúng vậy. Sợ à?" Tôi trêu trọc nói.
"Có một chút, lão công, anh nói xem bác trai, bác gái có đuổi em ra khỏi nhà hay không?"
Trần Vi Nhi có chút bận tâm hỏi.
Mặc dù nàng đã sớm từ trong miệng Triệu Nhan Nghiên biết được, cha mẹ của Lưu Lỗi rất dễ tính, nhưng đây là nối với Triệu Nhan Nghiên như vậy, nhưng mình lại là người thứ ba, có thể khiến cho bọn họ mất hứng.
"Không sao, thật ra cha mẹ anh đã sớm biết em rồi" Tôi an ủi.
"Đã sớm biết em rồi? Lúc nào?"
Trần Vi Nhi sợ hết hồn, nghi hoặc hỏi.
"Em có nhớ buổi sáng hôm nọ hay không? Khi đó em tới nhà của anh đợi anh, sau đó chúng ta hôn nhau một cái, không cẩn thận bị cha mẹ anh phát hiện."
Tôi nói
"A! Đều tại anh!"
Trần Vi Nhi xấu hổ nói.
Mặc dù tương lai mình cũng phải gọi là bố chồng, mẹ chồng, nhưng nếu như họ coi mình là một người con gái tùy tiện thì phải làm như thế nào đây!
Mới có nói chuyện được mấy câu, xe taxi đã dừng lại ở ngoài cửa Hoa Hưng tiểu khu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Tôi tiện tay móc từ trong túi ra một tờ tiền giấy, thiếu chút nữa làm cho tài xế sợ hãi tới mức qùy xuống, vội vàng nói:
"Đại ca, anh ngồi xe em là coi trọng em, em đâu dám lấy tiền!"
Tôi cười một tiếng, người này có chút nhãn lực, tôi không nhiều lời với hắn nữa, tôi kéo hai lão bà xuống xe.
Tiếp theo là thời khắc đáng xấu hổ, nhưng mà tôi vẫn phải kiên trì mà thôi.
Mặc dù cha mẹ tôi căn bản đã ngầm đồng ý sự tồn tại cảu Vi Nhi, nhưng mà dù sao những người ở thế hệ trước đối với chuyện một chồng nhiều vợ vẫn khó có thể chấp nhận, đây cũng chính là nguyên nhân tôi chậm dẫn Vi Nhi về nhà.
Nhưng mà cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, sớm hay muộn cũng phải dẫn về thôi.
Sau khi mở cửa, tôi hít sâu một hơi, chuẩn bị xem nên nói những lời nào, và không nên nói những gì.
"Lưu ca, anh đã trở về."
Người ra mở cửa chính là Tích Duyên, nha đầu này còn đang khoác một chiếc tạp dề, chắc là chạy từ trong bếp ra mở cửa.
Hà Tích Duyên chợt phát hiện ra ở phía sau tôi còn có hai người con gái xinh đẹp, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức nhận ra hai người này, nhiệt tình nói:
"Chị Vi Nhị, chị Nhan Nghiên, các chị cũng tới chơi!"
Hà Tích Duyên ở trong gia đình tôi, cho nên cũng hiểu rõ chuyện của gia đình, đối với Nhan Nghiên và Vi nhi cũng chẳng xa lạ gì, nàng rất nhanh chóng thân mật với nhị nữ.
"Tích Duyên, con làm gì đó, mau xuống giúp mẹ nuôi mọt tay..."
Mẹ tôi thấy Tích Duyên chạy ra mở cửa, nhưng rất lâu sau không trở lại, cho nên cầm theo một con dao thái từ trong bếp đi ra.
Sau khi nhìn thấy sau lưng tôi là 2 người con gái thì sắc mặt lập tức trầm xuống. Mẹ tôi đi tới trước người của Nhan Nghiên nói:
"Nhan Nghiên, có chuyện gì cứ nói với bác, bác gái thay cháu làm chủ!"
"Bác gái, người hiểu lầm rồi"
Nhan Nghiên sao không hiểu ý của mẹ tôi cơ chứ, nên nàng vội giải thích:
"Bác gái, đây là chị Vi Nhi, là một người chị tốt của cháu."
"Chị tốt?"
Mẹ tôi kỳ quái lẩm bẩm một câu như vậy, không biết nói gì nữa, chỉ nhìn Triệu Nhan Nghiên.
Chẳng lẽ cô bé này bao dung tới như vậy? Lại cùng tình địch của mình làm chị em tốt?
Nhưng mà người trong cuộc còn không nói gì, thì mình còn nói cái gì nữa đây.
Huống chi cô gái nhỏ Vi Nhi này cũng là người vô tội, muốn trách thì trách con trai của mình hoa tam, nghĩ tới đây, thì trong lòng không khỏi có chút tức giận, mình và Lao Lưu cả đời làm người khuôn phép, tại sao lại sinh ra một người con trai như vậy chư?
Me tôi tức giận, vung thái đao mắng:
"Thằng nhóc chết tiệt kia, kiếp trước không biết mẹ và cha con làm chuyện xấu gì, tại sao lại sinh ra một người con là Sát Thiên Đạo như vậy chứ! Hôm nay mẹ phải thay trời hành đạo, không thì con lại ra ngoài gây họa cho những cô gái khác!"
Tôi sợ hết hồn, cái thái dao này không phải là thứ đồ chơi đâu, mặc dù tôi có dị năng, đã luyện tới trình độ kim cương bất hoại, nhưng cũng không ngốc tới mức lấy dao làm vật thí nghiệm. Khi nhìn thấy động tác của mẹ tôi, tôi lập tức nhảy sang một bên.
"Bác gái, thật ra chuyện này không liên quan tới chị Vi Nhi đâu, là cháu chủ động tác hợp cho hai người bọn họ ở chung một chỗ"
Triệu Nhan Nghiên sợ mẹ tôi trách Vi Nhi, cũng vôi vạng tiến lên giải thích.
"Ai!"
Mẹ tôi thở dài một hơi, sau đó đem thái đao ném xuống đất, nói:
"Già rồi! Chuyện của người trẻ bác không quản được nữa, các cháu tự giải quyết với nhau đi."
Thật ra thì tỏng lòng mẹ tôi đâu có dại gì mà chém con mình, chỉ là muốn trước mặt người ngoài dạy dỗ con mình một chút, chứ không người ta lại nghĩ mình bao che cho đứa con này, mà bây giờ, hai đứa nhóc này lại tự nhậ trách nhiệm về mình, thì mình còn nói cái gì nữa đây?
"Mẹ nuôi, thật ra thì mẹ phải cao hứng mới đúng, chỉ có Lưu Lỗi đại ca ưu tú như vậy, mới xứng đôi với hại chị gái xinh đẹp này."
Hà Tích Duyên nhặt thái đao lên, khuyên nhủ mẹ tôi.
"Tại sao ngay cả con cũng nói tốt cho nó?"
Mẹ tôi sửng sốt nói.
Hà Tích Duyên mặt ngọc đỏ lên, không nghĩ tới mình lại nói một câu như vậy, thiếu chút nữa bộc lộ tình cảm của mình ra ngoài.
Thông qua một thời gian tiếp xúc, Hà Tích Duyên vốn đã có chút tình cảm mông lung với vị đại ca này.
Nhưng không nghĩ tới Lưu đại ca còn có hai vị hồng nhan tri kỉ, mà thái độ đối với mình chỉ giống như một người em gái, cho nên nàng đành chôn sâu tình cảm ở trong lòng.
Lúc này, cha tôi cũng từ trong nhà đi ra, thấy ngoài cửa đứng một đống người, lại sớm nghe thấy những chuyện xảy ra, cho nên trong lòng cũng hiểu đại khái, nói:
"Mau vào nhà đi, vừa lúc cơm cũng chín rồi, tất cả vào ăn cơm đi."
"Cháu chào bác trai."
Trần Vi Nhi tim đập thình thịch nói.
"A, tốt! Cháu chính là Trần Vi Nhi sao, rất đẹp, mau vào đi."
Cha tôi với chuyện này sớm đã chấp nhận, cho nên không có xúc động như mẹ tôi.
Loại chuyện này người chiếm tiện nghi là con mình, mình cao hứng còn không kịp, đâu dại gì mà mắng mỏ chứ.
Thần kinh của Trần Vi Nhi căng thẳng như dây đàn, lúc này mới thả lỏng bản thân, sau đó nàng đi một đôi dép, nắm tay Nhan Nghiên đi vào nhà.
Cha tôi kỳ quái nhìn hai nha đầu đều bám với nhau như keo sơn, len lén giơ ngón tay cái với tôi, nói:
"Quả đúng là người dòng họ Lưu nhà chúng ta!"
Tôi lúc này chỉ còn cách cười khổ, trong lòng tôi nói: đó là cha không biết con trai mình ở kiếp trước mà thôi, chẳng những một cô gái cũng không có, ngược lại còn chết trong đám cưới của người yêu mình!
Nghĩ tới đây, trong lòng tôi không khỏi phát lạnh! Cho tới bây giờ tôi còn chưa biết tại sao Triệu Nhan Nghiên lại kết hôn với Từ Khánh Vĩ!
Khi đó mặc dù tôi mỗi ngày đều bận rộn tối mày tối mặt, nhưng mà cũng chú ý tới những đối tượng thầm mến nàng, nàng cùng với Khánh Vĩ chỉ có quan hệ đồng nghiệp!
Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu vì, tai sao hai người có thể đi tới hôn nhân, tại sao ngay cả một chút điểm báo cũng không có, làm cho tôi ứng phó không kịp!
Nếu như chuyện phát triển dần dần, thì tôi không bị đả kích trầm trọng tới như vậy!
Đây cũng chính là nguyên nhân tôi bị sốc rượu chết, nếu như sớm biết quan hệ của hai người, thì tim của tôi đâu có phát tác đột ngột tới vậy.
Nhưng mà chuyện gì cũng có mặt tốt, mặt xấu của nó, ở dưới địa ngục tôi gặp được Diêm Vương lão ca có bản lĩnh thông thiên, lão ca để cho tôi quay lại thời điểm năm 1994, chính là năm mà tôi với Nhan Nghiên quen nhau.
Bằng vào kiến thức và thủ đoạn của mình, tôi rất dễ bắt được trái tim của Nhan Nghiên làm tù binh, nhưng tôi lại có cảm giác bản thân mình thật hèn hạ, mặc dù tôi tự giải thích rằng là do tôi thích Nhan Nghiên, cho dù kiếp trước, hay kiếp này, nàng vẫn chỉ là một. Nhưng mà nàng có thể là một hay sao?
Có lẽ trong thế giới bình thường kia, Nhan Nghiên đang sống cùng một nhà với Khánh Vĩ....Nghĩ đến đây, trong lòng tôi đau xót, người con gái mình yêu lại có thể nằm trong lồng ngực của người khác ư.
Có thật là tôi thích Nhan Nghiên hiện tại này hay không? Hay là tôi chỉ coi nàng là thế thân của Nhan Nghiên ở kiếp trước?
Trong lúc nhất thời, tâm sự trong lòng tôi loạn như ma, trong một thời gian dài, tôi vẫn cố gắng lảng tránh vấn đề này. Nhưng mà, không nghĩ tới hôm nay không kìm lòng được, nghĩ tới vấn đề đau đầu này.
Mặc dù này có chút tiếc nuối, nhưng như vậy cũng đủ rồi. Cho dù có nói như thế nào đi chăng nữa, sau khi sống lại, tôi vẫn có được Nhan Nghiên làm người yêu, vậy thì tôi còn mong muốn gì nữa đây?
"Lão công, anh nghĩ gì thế?"
Triệu Nhan Nghiên thấy tôi không nói lời nào, cũng không đổi giầy, chỉ ngẩn ngơ đứng im một chỗ, kỳ quái hỏi.
"Nhan Nghiên, anh yêu em"
Tôi một tay ôm lấy Triệu Nhan Nghiên, nhẹ nói:
"Nhan Nghiên, tha thứ cho sự hoa tâm của anh...người anh thích nhất, vẫn chỉ có em mà thôi."
"Lão công, anh sao lại kỳ quái như vậy? Sao tự dưng lại nghĩ tới vấn đề này?"
Triệu Nhan Nghiên bị hành động khác thường của tôi làm cho sợ hết hồn.
"Ha ha."
Tôi khổ sở cười nói"
"Nhan Nghiên, anh..."
Tôi không biết nói cái gì cho phải nữa, bởi vì sau khi tôi sống lại, tôi đã làm rối loạn cuộc sống bình thường, thậm chí thay đổi cả cuộc đời của nàng.
Một Triệu Nhan Nghiên lãnh ngạo, không để ý bất kì nam nhân nào trong mắt đã bị tôi biến thành một cô vợ nhỏ, hơn nữa còn chịu đựng chua xót khi chia sẻ tình yêu với người con gái khác.
Tôi thậm chí hoài nghi mình sống lại có đúng không nữa, có khi cứ để Nhan Nghiên và Từ Khánh Vĩ sống chung mới là hạnh phúc.
Nhưng mà tới bước này, Nhan Nghiên không thể nào rời xa tôi được nữa, thậm chí còn không cản trở tôi yêu Trần Vi Nhi, cũng đã có " da thịt chi hôn" với tôi rồi. Tóm lại tất cả cũng chỉ vì cái tính háo sắc của tôi.
"Lão công, anh đừng làm em sợ!"
Triệu Nhan Nghiên thấy vẻ mặt bi ai của tôi, nàng sợ tới mức sắp khóc.
"Nhan Nghiên, anh không sao mà! Chẳng qua anh chỉ cảm thấy có lỗi với em mà thôi"
Tôi nói
"Lão công, anh đừng nói nữa, thật ra thì..."
Nhan Nghiên thiếu chút nữa thốt ra mọi việc, nhưng khi lời tới miệng rồi thì nàng dừng lại.
Nàng không dám khẳng định, những chuyện trong mộng kia có phải là thực không nữa.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.