Hai ngày hôm nay, báo chí liên tục giật một tít lớn trên trang nhất, với tiêu đề là: "Một lão đại đuổi theo một thiếu nữ thiện lương trên đường, bị một thanh niên hăng hái làm việc nghĩa đánh phải nhập viện" Bởi vì phía cảnh sát cự tuyệt tiết lộ danh tính thân phận của thanh niên kia, đề phòng cho bọn xã hội đen trả thùm nên giới truyền thông càng được dịp phóng bút múa la Nhưng mà sau khi Quách Khánh biết tin, hắn lập tức gọi điện thoại cho tôi, nói: "Lão Đại, thật đúng là trời giúp! Cái tên Vu Văn Phong kia không đợi tớ tìm hắn xử lý, thì đã bị người khác đánh cho phải sống kiếp thực vật! Tên tiểu tử này đúng là đen hơn chấy!" "Đen cái gì mà đen, là do tớ giải quyết đấy!" Tôi mắng "Cái gì? Lão Đại! Đây là do cậu làm! Không thể nào!" Quách Khánh kinh ngạc nói "Được rồi, cậu đừng có lộ ra ngoài, vạn nhất tin tức mà truyền ra, thì đám đàn em của Vu Văn Phong tìm tớ tính sổ, lúc đó thì sẽ phiền chết tớ!" Tôi nói "Lão Đại, thật là cám ơn cậu! Lát nữa tớ liền dẫn theo mấy thủ hạ, nhân dịp cháy nhà hôi của, thu luôn cái địa bàn đó!" Quách Khánh cảm kích nói "Cảm ơn cái gì, là huynh đệ mà!" Tôi nói "Hắc hắc, vậy thì tớ không khách khí đâu!" Nói xong, Quách Khánh cúp điện thoại …………… Hôm nay có một chuyện rất trọng yếu phải làm, cho nên tôi bảo Triệu Nhan Nghiên xin cho tôi nghỉ ốm một ngày Theo lý thuyết thì tôi trốn học không bao giờ cần lý do, nhưng hôm nay mới là ngày thứ hai, cũng cần cấp cho Diệp đại mỹ nữ một chút mặt mũi Nằm trên ghế salon, duỗi lưng một cái, đêm qua ngủ ở đây thật là khó chịu. Nhưng mà không có cách nào khác, ai bảo tôi đã đáp ứng Tích Duyên là đem giường tặng cho nàng! Sau khi mặc quần áo tử tế, đang chuẩn bị xuống lầu, đột nhiên nghe thấy từ trong phòng bếp vang lên những tiếng bát đũa lách cách, ngay sau đó nghe thấy thanh âm của Hà Tích Duyên: "Lưu đại ca! Anh đã tỉnh chưa? Em làm bữa ăn sáng, cùng nhau ăn đi!" Không thể nào! Nha đầu này tại sao lại dậy sớm như vậy? Còn làm bữa ăn sáng? Tại sao tôi lại có cảm giác như mình nhặt được một bảo bối rồi, có một tiểu mỹ nữ làm bảo mẫu, mỗi ngày được ăn món ăn ngon, thì đúng là chỉ nghĩ cũng cảm thấy thoải mái Tôi đi vào phòng bếp, phát hiện Hà Tích Duyên đã rán xong 4 quả trứng gà, còn có một bát cháo và một ít dưa muối. Một bữa sáng sắc, hương, vị đều đã chuẩn bị xong xuôi. "Tích Duyên, em đừng làm vậy, nếu cứ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho nhà anh, nhà anh thật đúng là có chút không yên tâm!" Thật ra thì trong lòng tôi lại nghĩ khác, có cô gái này thật là quá tốt, cả đời sau này sẽ không phải sống cuộc sống không bữa sáng buồn tẻ "Lưu đại ca, em ở chỗ anh đã là một sự chiếu cố rất tốt rồi, nếu như không làm cái gì đó, trong lòng em có chút bất an" Hà Tích Duyên lấy ra một cái bát, múc cho tôi một bát cháo "Anh nếm thử tài nấu nướng của em đi!" Hà Tích Duyên khẽ cười nói Tôi dùng chiếc đũa gắp một miếng dưa muối vào trong miệng, một mùi vị tươi mát làm cho tôi tỉnh cả ngủ! Không nghĩ tới chỉ một quả dưa muối bình thường, mà lại có thể đem lại một mùi vị như vậy! Mặn mà không mặn, thơm giòn ngon ngọt! "Rất ngon!" Tôi tán thưởng từ đáy lòng, đôi đũa không ngừng tấn công Hà Tích Duyên nhìn về phía tôi cười cười nói: "Lưu đại ca, vậy anh ăn nhiều một chút đi, lát nữa em sẽ làm thêm cho cha mẹ nuôi!" "Vậy thì anh không khách khí!" Tôi nói sau đó như một cơn gió quét sạch bữa ăn sáng "Lưu đại ca, nhìn anh ăn cơm lại nhớ tới vẻ mặt lúc anh ngủ, trông rất có ý tứ" Hà Tích Duyên đột nhiên nói với tôi "Cái gì? Ngủ….có gì ý tứ? Có chuyện gì vậy?" Tôi kỳ quái hỏi "Giờ trông anh ăn như hổ đói, nước miếng cũng chảy ra, mà buổi sáng anh ngủ, cũng chảy nước miếng!" Hà Tích Duyên cười hì hì nói Khuôn mặt của tôi thoáng cái đã đỏ lên! Không thể nào, bộ dáng khó coi như vậy mà cũng bị nàng nhìn thấy? Hình tượng uy vũ của tôi hoàn toàn bị quét sach, thật đúng là thất sách! "Lưu đại ca, mặt anh sao lại đỏ vậy?" Hà Tích Duyên cố tình hỏi "A…. Cái này, quá nóng, bát cháo quá nóng!" Tôi trả lời cho có lệ Tôi vội vàng đem cả bát cháo đổ vào trong miệng, sau đó nhanh chóng trốn ra khỏi phòng bếp! Không nghĩ tới Hà Tích Duyên cũng biết đùa người khác! Sau khi lái xe ra khỏi bãi đổ xe của Ngân Hàng Công Thương, tôi lái xe thẳng tới tổng bộ của tập đoàn Ánh Rạng Đông Buỏi sáng tôi đã gọi điện thoại cho Triệu Quân Sinh, nói tôi có chuyện cùng hắn thương lượng, nên chắc giờ này hắn đã ở công ty chờ tôi rồi Khi dừng ở ngã tư đường chờ đèn xanh, bỗng có tiếng còi xe "bíp bíp" Tôi quay đầu lại nhìn phát hiện một chiếc Lamborghini đang dừng lại ở bên cạnh xe của tôi. Đây chẳng phải là chiếc xe tôi mua cho Ngô Huỳnh Huỳnh ư! Cửa xe Lamborghini chậm rãi hạ xuống, Ngô Huỳnh Huỳnh mỉm cười từ bên trong vươn đầu ra nói: "Lưu Lỗi, thật trùng hợp!" "Đúng vậy a, thật là trùng hợp! Như thế nào, xe cũng không tệ lắm phải không!" Tôi nói "Nó là do cậu mua cho tôi, sao lại có thể không tốt được chứ!" Ngô Huỳnh Huỳnh xấu hổ nói "Ha hả…" Tôi lúc này chỉ có thể cười khan Cho tới bây giờ, tôi vẫn không rõ Ngô Huỳnh Huỳnh nghĩ như thế nào, lúc đầu thì bịa đặt xảo quyệt, sau đó lại ngoan ngoãn phục tùng tôi, đúng là có chút khó hiểu "Đúng rồi, cô muốn đi đâu?" Tôi đổi đề tài nói. Nguồn truyện: Truyện FULL