Khớp xương rõ ràng rơi trên giấy, chỉ nhẹ nhàng điểm, cũng làm cho người ta cảm thấy ngón tay giãn ra hữu lực.
Bên dưới móng tay được cắt gọn sạch sẽ chỉnh tề là chữ của Mục Liên Tiêu được Đỗ Vân Lạc mô phỏng, vừa trong vắng vừa đại khí.
Đỗ Vân Lạc nhìn thoáng qua, ánh mắt chậm rãi di chuyển lên đầu ngón tay anh, dừng trên mặt Mục Liên Tiêu, nàng cong khóe môi, nở nụ cười.
Chữ này đều bị hắn thấy được, nàng còn có cái gì để giấu diếm, nhưng thấy Mục Liên Tiêu mở miệng đòi, Đỗ Vân Lạc không khỏi sinh ra chút tâm tư trêu ghẹo, nàng cười nói: "Chàng có thể viết theo một tấm."
Mục Liên Tiêu nhíu mày, đáp án này ngược lại ngoài dự liệu của hắn, đối diện với Đỗ Vân Lạc lộ ra vài phần giảo hoạt tươi cười, hắn không khỏi nở nụ cười theo, tiến lên nói: "Ta mang về viết một tấm."
Khuôn mặt anh khí bức người ở trước mắt đột nhiên phóng đại, trong mắt Mục Liên Tiêu bóng dáng của nàng thấy được rõ ràng, Đỗ Vân Lạc chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí xông thẳng vào trong đầu.
Đây rõ ràng là đang xuyên tạc ý tứ của nàng!
Nàng bảo hắn viết ở chỗ này, nhưng hắn lại nói muốn mang về viết, chuyện đơn giản bị hắn nói như vậy, càng có vẻ mập mờ.
Tuy rằng cách mặt bàn, nhưng khuôn mặt Mục Liên Tiêu ở ngay trước mắt, khoảng cách gần như vậy, hô hấp toàn bộ phun vào chóp mũi của nàng, Đỗ Vân Lạc nghĩ, chóp mũi chắc đã đổ mồ hôi.
Nàng vội vàng lui về phía sau hai bước, trừng mắt nhìn Mục Liên Tiêu một cái, đi rút tờ giấy kia.
Đầu ngón tay Mục Liên Tiêu vô dụng, bị Đỗ Vân Lạc rút giấy ra.
Mục Liên Tiêu ý cười càng đậm, tiểu nha đầu mặt mày hàm tình, liếc mắt một cái kia làm gì có uy lực gì, chỉ có vẻ xinh đẹp động lòng người, làm cho hắn tâm thần hướng về phía trước.
Có lẽ là đêm khuya yên lặng thấp giọng, có lẽ dưới ánh nến hồng tụ thắp hương, tim đập một chút lại nặng hơn một chút, nhưng cũng mềm mại đến rối tinh rối mù.
Mục Liên Tiêu âm thầm hô hấp, hắn nghĩ hắn nên trở về, sáng sớm ngày mai sẽ trở về Đức An, mà Đỗ Vân Lạc cũng cần nghỉ ngơi, giờ này chắc cũng canh bốn, nếu không đi, trời cũng sẽ sáng rất nhanh.
Nhưng nhìn Đỗ Vân Lạc thần sắc linh động, hắn lại thật sự luyến tiếc rời đi.
Lần này đi, lần sau gặp lại nàng không biết phải đợi đến khi nào...
Mục Liên Tiêu dứt khoát mang ghế ngồi xuống trước bàn, hắng giọng nói: "Có nước không?"
Đỗ Vân Lạc gật đầu: "Có nhưng chắc đã lạnh rồi."
"Lạnh cũng được." Mục Liên Tiêu chống má nói, trong lòng lại nghĩ, lạnh mới tốt.