Lương Doanh đầy đầu mồ hôi bật người dậy từ trên giường, hoảng hốt cùng kinh sợ vẫn còn như in trên khuôn mặt. Phản ứng đầu tiên là đi tìm…
“Doanh Doanh…”
“Mục Thanh!”
Nhìn thấy anh, Lương Doanh kinh hỉ nhào tới, nước mắt rơi như mưa.
“Ô ô Mục Thanh!”
“Doanh Doanh đừng khóc…”
Bỗng nhiên thấy vợ khóc hoảng sợ thảm thương như vậy Mục Thanh cả người đều bối rối.
“Vợ, em đừng khóc. Anh ở đây mà, chỉ là ác mộng thôi.”
“Ô ô Mục Thanh!”
“Anh đây. Ngoan, đừng khóc nữa. Anh đau lòng lắm.”
Mục Thanh ra sức dỗ, dỗ một hồi, cuối cùng Lương cô nương mới sụt sùi ngừng khóc. Nhưng mà đôi mắt và cái mũi đã đỏ bừng, sưng lên đáng thương vô cùng.
Lương cô nương sau khi khóc một trận kinh thiên động địa bình tĩnh lại, nhận thức được tất cả những gì vừa diễn ra, cả việc cô trở thành hồn ma gì đó chỉ là một giấc mơ, trước đó cô vốn đang ngủ trưa cùng người đàn ông của mình, rằng mình thật sự đã trọng sinh, đây mới là thực thì toàn thân như bị rút cạn sinh lực. Sau đó như nhớ ra chuyện gì, cô vội nắm lấy người đàn ông giận dữ nói: “Mục Thanh! Bọn họ! Em muốn bọn họ phải trả giá! Không muốn bọn họ sống tốt!”
Đúng! Cho dù cô đã nhìn thấy tương lai tiểu Mãn sống bên cạnh cha nó nhất định sẽ hạnh phúc, nhưng cô vẫn chưa quên những kẻ kia.
Cô muốn thấy họ phải trả giá càng nhiều mà không chỉ đơn giản là tự cắn xé nhau như vậy.
Mục Thanh giống như không ngờ tới sẽ nhìn thấy cô tràn ngập căm giận, ban đầu vô cùng giật mình. Sau khi nghe cô nói xong, mãi một đỗi anh mới hiểu cô đang nói đến ai.
Mặc dù rất khó hiểu nhưng anh vẫn trước tiên vỗ vai cô trấn an một cách nhẹ nhàng: “Doanh Doanh, em bình tĩnh lại.”
“Em…”
Lương Doanh thơ thẩn một chút, sau đó khẽ vuốt mặt mình nhỏ giọng thì thào: “Đúng, em nên bình tĩnh. Em như vậy sẽ ảnh hưởng đến bé con.”
Cô mãi lo nói, không nhìn thấy biểu cảm của Mục Thanh. Nhưng cũng không ngại anh chắc chắn được đang có chuyện gì với cô mà nhẹ giọng từ tốn nhìn cô nói: “Doanh Doanh, mọi chuyện đã kết thúc rồi.”
“Kết thúc rồi?”
Lương Doanh vô thức lập lại, ngơ ngẩn nhìn anh.
“Đúng, kết thúc rồi. Em quên rồi sao, chín tháng trước…”
Chín tháng trước, sau khi họ vạch mặt Mục Khả Hân trước mặt Cảnh Minh, cho hắn ta biết đứa nhỏ cô ta đang mang không phải con hắn. Sau đó Cảnh Minh đã mang Mục Khả Hân đi xét nghiệm AND ngay lập tức trước sự hoảng sợ của Mục Khả Hân.
“Không, anh Minh! Anh phải tin em, con thật sự là của anh mà!!!”
“Vậy thì cô sợ cái gì mà không chịu làm xét nghiệm!?”
Cảnh Minh mặt mày dữ tợn nhìn cô ta. Nhìn Mục Khả Hân bị chất vấn mà mặt đầy hoảng hốt cùng chột dạ muốn chối cãi.
Hắn làm sao cũng không ngờ, sau bao nhiêu chuyện hắn lại thành kẻ đổ vỏ cho người khác. Hắn cho rằng hắn nắm được tất cả mọi chuyện… Ha, thật nực cười.
Mục Khả Hân bị vẻ mặt của hắn dọa cho trắng bệch cả mặt, cả người run rẩy ngồi trên đất.
Cô ta chưa từng thấy một Cảnh Minh như vậy, một Cảnh Minh sau khi vứt bỏ vẻ đạo mạo bên ngoài liền biến thành một con quỷ đã bị sự tự ti đê hèn vùi dập đến không ra hình người. Lúc này khi phát hiện mình bị lừa, bị lừa đến trên đầu, hắn không kiềm được bộc lộ bản chất.
Mục Khả Hân không chút nghi ngờ khi có cảm giác sẽ bị hắn giết chết, xả nổi hận trong lòng vốn đã được tích tụ sẵn từ rất lâu. Cho dù cô ta chỉ là một mồi lửa.
“Không, anh Minh em…”
Cô ta nói không nên lời nữa mà vô thức thụt lùi lại phía sau.
Cảnh Minh gã đàn ông đã muốn đánh mất lý trí tiến về phía cô ta như một tên sát nhân.
“Aaa…”
Mục Khả Hân bất ngờ ôm đầu hét toáng lên.
Âm thanh của cô ta lại dẫn tới sự chú ý của người khác, dần có người không nhịn được đi tới hỏi thăm, thành công ngăn lại bước chân của tử thần.
Cũng chính lúc đó, từ xa chạy tới vài người. Nhìn lại vậy mà là Trương Hàng cùng cha của hắn.
Thì ra Trương gia sau khi nghe được chuyện Mục Khả Hân đang mang thai cốt nhục của Trương gia, còn là song thai thì bất kể sự phản đối của Trương Hàng vẫn muốn nhận cháu nội về.
“Cứu tôi! Làm ơn! Nó là cốt nhục Trương gia! Là của Trương gia!! Cái người phải cứu nó!!!”
Mục Khả Hân lúc này đã là người đứng bên vực thẳm, cô ta không muốn chết liền bám lấy ba Trương, một chút kiêu ngạo trước đây đã không còn thấy nổi trên khuôn mặt tái nhợt tèm nhem nước mắt của cô ta nữa. Cô ta không chút do dự tại giờ phút này phun hết ra, chỉ mong thoát khỏi tay người mà cô ta phí bao công sức để bám vào.
Ba Trương chịu đựng dáng vẻ của cô ta, cho dù không chấp nhận thân phận con dâu thì ông vẫn muốn đứa nhỏ. Cho nên ông liền nhịn xuống, nói chuyện với Cảnh Minh: “Cảnh thiếu gia, bất kể Mục Khả Hân có làm gì với cậu thì cô ta vẫn là người tự do, không phải vợ cậu. Cậu không thể đụng đến cô ta.”
“Chuyện này tôi đã nói với ba cậu rồi, tôi sẽ đưa người đi.”
Cảnh Minh vẫn đứng đó, nhưng giống như không nghe thấy cái gì. Sắc mặt lại âm u đến đáng sợ.
Ba Trương nói mấy lần hắn vẫn không phản ứng, cuối cùng dưới tình huống đó, ông ta dìu Mục Khả Hân đã muốn ngất xỉu vì sợ rời đi.
Mục Khả Hân như chim sợ cành cong, không dám nhìn hắn lấy một cái.
Lúc đó ai cũng nghĩ Mục Khả Hân thoát kiếp rồi. Cô ta không những không bị Cảnh Minh xẻo thành tám miếng còn được Trương gia nhận về, tương lai nếu cô ta thông minh có khi vẫn được Trương gia công nhận là thiếu phu nhân.
Quả thật Mục Khả Hân đã an toàn vượt qua bốn tháng… À không, Mục Khả Hân sinh non.