“Hôm nào đi khám thai định kỳ nói cho dì, dì đi cùng.”
“Vâng dì.”
Ngoan ngoãn đến độ chẳng khác nào học sinh tiểu học đang đối đáp với thầy cô.
Đặng Lệ Nguyệt càng phát ra hứng thú.
“Nghe a Thanh nói con đang ở cùng nó.”
“Dạ.”
“Tết đoan ngọ có về nhà không?”
Đặng Lệ Nguyệt nhấn mạnh: “Nhà con.”
Lương Doanh ngẩn ra một chút rồi không chút biến sắc nói: “Dạ không.”. Đọc 𝙩𝐫𝘂yện hay, 𝙩𝐫𝘂y cập ngay # 𝗧𝐫𝑈m𝙩𝐫𝘂y ện.𝓥n #
Vài năm sau khi mẹ cô mất cô đều đi học, trừ tết, bình thường đều không hay về. Một nhà bốn người kia không cần cô chen chân vào phá đám. Ngẫm lại cô đã nghĩ thông, cha mẹ cô đã ly hôn, cô là con riêng, chen chân vào gia đình mới của người ta làm gì, bảo sao người ta không ghét bỏ. Nếu kiếp trước cô sớm biết…
Đặng Lệ Nguyệt đã biết rõ nội tình nhà cô nên không có gì thắc mắc, lại nói: “Vậy lúc đó theo a Thanh trở về Mục gia đi.”
Lương Doanh chỉ khựng lại một cái rồi vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Đặng Lệ Nguyệt hài lòng mỉm cười.
Nãy giờ không thấy Mục Thanh, có lẽ muốn cho cô nói chuyện với mẹ Mục nên anh đã mang theo Giang Tiềm đi làm việc rồi.
Đối với Đặng Lệ Nguyệt, đối phó với con dâu lãnh cảm không phải chuyện khó gì với bà. Dần dần bà cũng tìm được phương hướng nói chuyện với cô mà có thể nghe cô chủ động nói, tuy rằng biểu tình vẫn lạnh nhạt cũng không vấn đề.
Bà còn thấy cô như vậy rất chân thật, không giống như đa số người bây giờ làm gì cũng treo bộ mặt tiêu chuẩn, không mất lòng người khác. Đôi khi không kiêu ngạo, không siểm nịnh, không làm bộ cũng rất tốt.
…
“Xin lỗi em Khả Hân, dạo này anh hơi bận, không có thời gian ra thăm em.”
“Em biết, anh cứ đi làm chuyện của mình đi. Miễn anh đừng quên em là được.”
Mục Khả Hân giả bộ hiền huệ đáp, một tay ở nơi người bên kia điện thoại không thể nhìn thấy vô thức vuốt cái bụng đã hơi nhô ra của mình.
“Em yên tâm, không tới một tháng, đợi hôn lễ hoàn thành anh sẽ đi tìm em.”
“Được, em đợi anh.”
Cúp máy xong Mục Khả Hân không khỏi nhíu mày nhìn bụng mình.
Nói thật là cô ta có chút không an lòng khi thấy biểu hiện của cái thai trong bụng mình lúc này chút nào. Vốn dĩ ban đầu cô ta đã nghĩ đợi thêm một tháng nữa sẽ nói cho Cảnh Minh biết mình có thai, nhưng mà cái thai trong hai tháng làm sao lớn như của cô ta được. Cho dù là bây giờ Mục Khả Hân cũng cảm thấy nó phát triển quá nhanh so với cô ta nghĩ.
Bất an trong lòng, cô ta quyết định tìm thời gian đi bệnh viện siêu âm lại lần nữa. Hình như vài ngày nữa thôi sẽ đến thời gian khám định kỳ.
…
“Ba, bao giờ tôi mới được về nước?”
Trương Hàng bất mãn lớn tiếng hỏi người bên trong điện thoại.
Lúc này hắn ngồi trong một phòng xông hơi, hưởng thụ dịch vụ mat-xa tốt nhất. Bất kể là đi đến đâu hắn vẫn được sống thoải mái xa hoa, bởi vì đằng sau gã có một Trương gia. Gã chẳng có gì mà phải cố kỵ, nhuệ khí đương nhiên cũng không có giảm bớt bao nhiêu như cái mục đích Trương gia đưa hắn ra nước ngoài ban đầu.
Nhưng cho dù có sống tốt hơn cũng không bằng trong nước, Trương Hàng nghĩ như vậy.
Làm một phú nhị đại vênh vênh váo váo, hắn thích vậy hơn. Ở nước ngoài chỉ cần hắn có tiền là có tất cả dịch vụ, phụ nữ ở đây phóng khoáng thật nhưng hắn thích cái sự e thẹn, thích cảm giác được cưỡng bức hơn.
“Mày ở yên bên đó cho tao.”
Người bên kia mặc dù lời lẽ trọc lóc nhưng sức lực không có mấy, vẫn không muốn khiển trách, đầy sự nuông chiều. Cho dù kết quả của sự nuông chiều là phải đi chùi đít cho nó mỗi ngày.
“Đã muốn ba tháng rồi mà ba còn chưa giải quyết xong ư? Ba, ba già rồi phỏng?”
“Mày thằng trời đánh, dám rủa ba mày hả!!”
“Trước đây ba làm việc nhanh như gió!”
“Vậy sao mày không nghĩ lại xem lần này mày đụng vào ai??”
Người bên kia bị phiền đến không xong, bị nhắc tới càng bực bội, rốt cuộc không thèm nói với hắn nữa: “Tóm lại mày ở yên bên đó cho tao, đến khi nào tao cho về thì về!”
“Nghe lời ba thì tôi không phải con ba.”
Người bên kia cúp máy rồi cho nên không nghe thấy câu này của Trương Hàng.
Nhưng khi hắn muốn đứng dậy rời khỏi phòng xông hơi, ngồi nãy giờ hắn đã cảm thấy hơi nóng rồi thì…
“Ủa?”
Cạch cạch!
Hắn kinh kêu một tiếng, sau đó không ngừng lay động chốt cửa. Thế nhưng mặc cho hắn làm gì chốt cửa vẫn sừng sững không chút lay chuyển.
Hắn bị nhốt bên trong.
Ý thức được điều này, hắn bắt đầu chửi bậy: “Cái mẹ gì thế này!?”
“Mở cửa! Mở cửa cho tao! Lũ ăn hại chúng mày nhốt tao trong này rồi!!!”
Nhưng mặc cho hắn la hét khản cổ, khu xông hơi vẫn giống như một khu vực chết, không một tiếng vọng, chẳng lấy một người. Đương nhiên cũng không có ai nghe thấy lời hắn.
“Đéo mẹ tụi mày… Đợi tao ra được tụi mày đừng hòng làm ăn nữa…”
La mệt hét mệt, theo khí nóng trong phòng ngày một nhiều, oxi để thở ngày một ít, cảm giác đè ép buồng phổi khiến người không chết liền mà từ từ đau đớn đến chết, Trương Hàng trượt dần bên cửa, nằm dài dưới sàn. Bất tỉnh.
…
“Thiếu gia, mọi chuyện đều ổn thỏa.”
“Tốt.”
Mục Thanh lạnh lùng đáp lại một tiếng rồi cúp máy, chẳng hề có chút ý thức nào về việc mình vừa làm có bình thường hay không.
Đúng lúc người con gái vừa từ trong phòng cửa đi ra, biểu tình anh thay đổi như lật sách, ân cần hỏi: “Chuẩn bị xong rồi?”