May mà người con gái kia quá đơn thuần, sau đó không có chú ý đến anh nữa, nếu không cô đã thấy hắn cật lực đè nén biểu tình đến vặn vẹo luôn rồi.
Lương cô nương ngáp một cái, biểu tình có vẻ mơ màng, lời nói lại kinh người.
“Tôi biết anh ta muốn Lương gia là vì tôi từng nhìn thấy anh ta từng bước thâu tóm Lương gia thế nào sau khi cưới tôi.”
“Em nói cái gì?”
Mục Thanh trước là giật mình sau là giận dữ, chưa kịp suy nghĩ nhiều hơn đã áp sát cô gái nhỏ gặng hỏi, hai tay chống hai bên, hoàn toàn đem cô giam trong phạm vi mà bản thân cảm thấy bảo đảm nhất. Đảm bảo cô không thể chạy được.
Hành động bất thình lình của anh khiến cho Lương Doanh cũng giật mình không kém, theo bản năng mở to hai mắt buồn ngủ mà lông mi có chút ướt nhẹp, ngẩng mặt lên ngẩn ngơ nhìn anh. Điệu bộ giật mình kia, lại thêm biểu tình như không biết mình đã làm sai gì quả thật khiến Mục tổng ta đang chấn động bất lực vô cùng.
“Em mới nói cái gì?”
Nhưng bất đắc dĩ thì bất đắc dĩ, nên hỏi anh vẫn phải hỏi: “Em cưới hắn ta bao giờ?”
“Sao tôi không biết??”
Anh kiểu nếu hôm nay em không nói rõ sẽ xử đẹp em. Rất hùng hổ. Rất dọa người.
Lương Doanh bị ép đến gần sát thân hình mang theo áp lực cực độ kia, cô ngây ra một đỗi mới dịch cái tay, dùng ngón trỏ chọt chọt vào ngực anh mấy cái không có chút lực nào như bảo anh tránh ra một chút. Tự nhiên áp sát như vậy làm cô nhớ đến ký ức đêm hôm đó, có chút không được tự nhiên.
Nhưng Mục tổng ta bị ngón tay kia chọt ra ý xấu, không những không dời đi còn nắm ngược lại cái tay kia, ép nó xuống nệm giường, ý tứ trong mắt mười phần mãnh liệt, thực chất đang âm thầm ăn đậu hũ của người ta mà không thấy chột dạ chút nào. Lương Doanh giãy ra không được, cũng đành thôi.
“Không phải kiếp này. Là kiếp trước.”
“Cái gì kiếp này kiếp trước!?”
Mục Thanh giật mình.
Nhắc lại chuyện quá khứ không hay ho gì, Lương Doanh có chút không vui mà biểu tình lạnh nhạt hơn một chút: “Chính là kiếp trước, trước khi chết. Sau khi chết trở lại thời điểm trước khi mọi thứ bắt đầu.”
Vẻ mặt Mục Thanh kịch biến, không thể tin nổi nhìn người con gái.
Lương Doanh lại thờ ơ.
Dù sao cũng nói rồi, cô cảm thấy đã không phải chuyện gì to tát.
Cũng chỉ có cô cho rằng như vậy thôi.
Mục Thanh từ kinh dị cho tới bất đắc dĩ nhìn biểu tình chẳng làm sao cả của cô, rất muốn lật cô ra đánh đòn.
Giờ không đánh đòn thì anh nắm chiếc cằm mượt mà của cô lắc qua lắc lại khiến biểu tình của cô cũng ngây ngốc theo đã đời rồi mới bực bội oán: “Sao em có thể nói ra nhẹ như không vậy!?” Lương cô nương bị anh bóp cằm đưa mắt nhìn anh kiểu: Không phải là anh cứ muốn hỏi sao?
Mục Thanh tức đến bật cười.
“Chuyện thế này dù là ai hỏi cũng không được tùy tiện nói ra!”
“Chưa chắc người ta đã tin mà.”
“…”
Nói cũng đúng.
“Anh tin à?”
Lương Doanh không chút gánh nặng hỏi.
Mục Thanh tức giận nói: “Sao lại không tin!”
Lương cô nương khẽ nghiêng đầu, giống như đang bảo lời anh nói mới không đáng tin đó.
Mục tổng tức mà không thể làm gì, chỉ đành nói tiếp chuyện đang nói: “Nói vậy là em… Trọng sinh, trở lại trước lúc chết…”
Nói đến đây Mục Thanh mới ý thức được một chuyện mà sắc mặt chợt biến đổi, bỗng nhiên âm trầm nhìn cô gặng hỏi: “Em chết thế nào?”
Lương Doanh ngây ra.
Biểu tình của cô càng khiến nội tâm Mục Thanh không thể bình tĩnh. Cảm xúc bất ổn không ngừng dâng cao, đã đến trình độ muốn bùng nổ, chỉ đợi cô cho một cái mồi lửa.
Lương Doanh phải ngây ra một đỗi mới hoàn hồn. Nhưng lúc cô định nói thì bỗng nhiên nhìn thấy biểu tình âm u trước giông bão của anh, cô giật mình. Như một bản năng, cô hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Mục Thanh hít vào một hơi thật sâu, nhận ra mình đã dọa cô liền cố gắng thu lại biểu tình. Nhưng hai đầu lông mày nhíu chặt vẫn bán đứng tâm tình của anh.
Rõ ràng anh vẫn chưa cảm thấy mình yêu cô gái này, nhưng khi nghe cô cưới người khác, nghe cô từng chết, anh cảm thấy bản thân khó thở vô cùng, khó lòng bình tĩnh. Có lẽ anh chưa yêu cô đến mức không thể không có cô, nhưng anh đã xem cô là của mình, sẽ tức giận, hoảng sợ khi đánh mất.
May mà không phải kiếp này.
Kiếp này… Anh sẽ bảo vệ cô.
Lương Doanh khẽ giật mình thật nhỏ trước ánh mắt của người đàn ông. Cô không nói rõ được đó là ánh mắt thế nào, nhưng nó lại vô tình tiếp cho cô thêm sức mạnh.
Anh đã từng nói, cô có thể dựa vào anh.
Lương Doanh khẽ rũ rèn mi như cánh bướm, khiến chúng nhẹ nhàng rung động lại như khẽ chạm vào tâm can. Lúc ngẩng đầu lên đôi mắt cô trong vắt, không lẫn chút tạp chất nào, kiên định nói: “Chết vì bị Mục Khả Hân và Cảnh Minh thông đồng nhau hãm hại.”
“Kiếp trước tôi vô tình nhận nhằm cha của đứa bé trong bụng, cứ tưởng đó là của Cảnh Minh, kết quả không phải. Tôi không biết tất cả mọi chuyện là do Mục Khả Hân hoạt mưu hay sao, nhưng cô ta biết đứa bé không phải của Cảnh Minh. Cô ta dựa vào chuyện này, lập mưu để anh ta bức tử tôi.”