“A Minh, Lương Chính nói không thể gả Lương Doanh đến đây. Nếu con chấp nhận, Lương Thục sẽ thay thế chị mình. Hoặc không họ có thể lấy mười phần trăm cổ phần công ty để đổi lấy lần giúp đỡ này của Cảnh gia. Sau này con là cổ đông của Lương thị, vẫn có cơ hội thẩm thấu vào, biến nó thành của mình.”
Cảnh Sơn sau khi về đến nhà thì gọi Cảnh Minh vào phòng nói chuyện. Giọng điệu ông ta bình tĩnh, thuyết minh cho hắn biết quyết định của Lương gia.
“Ông ta không thuyết phục được Lương Doanh?”
Cảnh Minh nhíu mày hỏi.
“Chuyện đó ba không biết, nhưng nhất định là ông ta đã làm hết cách, lúc nói chuyện với ba giọng ông ta rất uể oải.”
Vốn ban đầu không có quá nhiều cảm xúc vì việc này, dần dần ông không khỏi sinh ra hứng thú với Lương Doanh, cô gái đã từng tới nhà ông, hùng hồn nói muốn từ hôn kia. Đó là một cô gái rất có chủ kiến, còn điềm tĩnh, không như đại đa số con gái bây giờ, hở chút là kích động, tâm trí trưởng thành rất chậm. Nếu không phải cô đã… Có khi ông còn có thể cân nhắc xem trong hai đứa con trai do vợ chính ông sinh ra có ai phù hợp không, để nó làm con dâu ông. Cảnh Minh nào biết trong lòng Cảnh Sơn nghĩ gì, nếu hắn biết có lẽ sẽ nghiến nát răng cho xem.
Đều là con, nhưng cái tốt ông ta đều chỉ nghĩ đến con do vợ chính sinh ra, còn hắn chỉ được cái cặn. Làm sao có thể không khiến hắn oán hận chứ.
“Ba để con suy nghĩ lại.”
Cảnh Minh nói xong thì rời khỏi thư phòng của ba hắn.
Đúng lúc hắn đi xuống lầu thì bắt gặp Cảnh Kỳ, anh trai cùng cha khác mẹ của mình, con thứ hai của Cảnh phu nhân.
Cảnh phu nhân có hai người con trai, tuổi đều không cách nhau mấy nhưng đều lớn hơn Cảnh Minh. Cả hai người đều chưa kết hôn nhưng Cảnh Phong đã có đối tượng, chỉ còn Cảnh Kỳ là chưa. Nhưng Cảnh Kỳ cũng đã định là sẽ được tác hợp với một tiểu thư môn đăng hộ đối, không giống như Cảnh Minh, sống chết tự mình ngụp lặn.
Số mệnh chính là đáng hận như vậy đó. “Nghe nói cậu sắp cưới tiểu thư Lương gia?”
Cảnh Kỳ làm người luôn treo biểu tình vô hại trên mặt, trước nay không giống Cảnh Phong, đến nói chuyện với Cảnh Minh cũng khinh thường, nhưng lời hắn nói chưa chắc dễ nghe: “Là Lương Doanh hay Lương Thục?”
“Lương Doanh thì xem như cậu có phúc đấy. Cô ấy ở trong trường đại học Kinh Sơn vô cùng có tiếng, đến đàn anh ra trường rồi như tôi còn nghe thấy nữa.”
Nếu là trước khi Lương Doanh một mực đòi hủy hôn với hắn, Cảnh Minh nhất định sẽ cảm thấy lời này vô cùng dễ nghe, hiện tại lại giống như đang trào phúng hắn vậy.
“Làm sao thế? Sắc mặt cậu rất không tốt nha. Nếu là sinh bệnh rồi thì đừng gắng sức, nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Cảnh Kỳ thấy mặt hắn khó coi liền tốt bụng quan tâm, còn rất chân thành nhắc nhở: “Đời người có vinh hoa phú quý gì cũng phải có mạng để hưởng mới là chân lý, đừng phụ số mệnh ông trời đã cho cậu sinh ra trong gia đình phú quý.” Nói xong lúc đi ngang qua bên người Cảnh Minh còn không quên vỗ mấy cái lên vai hắn một cách cảm khái.
Hắn không biết, ở nơi hắn không thấy, móng tay Cảnh Minh đã muốn đâm vào da thịt rồi.
Nhưng có thể nói Cảnh Minh làm người thật giỏi nhẫn nhịn. Số mệnh bảo hắn làm đứa con do tiểu tam sinh ra, nếu không nhẫn nhịn, hắn sẽ không có những thứ như bây giờ. Đều là số phận đưa đẩy, đè ép con người trở nên mạnh mẽ nếu không muốn bị đạp dưới chân.
Ngày hôm sau Cảnh Minh rốt cuộc biết được Lương Doanh đang làm việc tại Mục thị, hắn liền đi đến đó. Đương nhiên hắn cũng đã biết được chuyện hôm Lương Doanh trở lại Lương gia.
Mục đích hắn đến đây là gì có lẽ chính hắn cũng không biết, nhưng Lương Doanh chưa gặp được, hắn lại đυ.ng trúng Lương Thục.
“Chị gái, chị cho tôi lên trên đi. Tôi thật sự là em gái của Lương Doanh, nhân viên trong công ty các người đó!”
“Xin lỗi, tôi không thể cho cô lên. Nếu cô đã nói vậy thì gọi điện bảo chị cô xuống đi.”
Thư ký giữ quầy tiếp tân dưới sảnh vẫn trước sau như một, nhưng theo thời gian, biểu tình khách sáo trên mặt cô ấy đã có chút mất kiên nhẫn. Nói không khéo Lương Thục lại làm phiền nữa có khi cô nàng sẽ gọi bảo vệ đến lôi cô ta đi.
Chẳng qua cô nàng là lo lắng lỡ may vô tình đắc tội với người thì không hay nên mới kiên nhẫn tới tận bây giờ thôi.
“Chị tôi làm việc ở đây, sao các người không cho tôi lên!?”
Lương Thục cũng không duy trì nổi bản tính, muốn bộc phát thái độ ngang bướng ra rồi.
“Đây là nơi làm việc, không phải quán cafe. Nếu cô là đối tác làm ăn thì vẫn phải có hẹn trước mới được đi vào, còn lại ai cũng không được lên.”
Thái độ của tiếp tân lập tức trở nên lạnh lùng, căng mặt nói: “Không thì cô có thể ra kia ngồi đợi cho tới khi nào chị cô đi ra thì tìm cô ấy.”