“Doanh Doanh gần gũi với tiểu Du nhất, bà để cho chúng nó nhiều tiếp xúc với nhau, khuyên nhủ một chút đi.”
Ông ta nghĩ rất hay, bất kể là Lương Doanh hay Lương Du đều là con của ông ta, họ hòa thuận là ông ta vui nhất.
Nhưng ông ta đâu biết người đàn bà bên cạnh luôn hận không thể nhồi nhét vào đầu con bà những tư tưởng bài ngoại kia chứ. Đặt biệt là Lương Du, bỗng nhiên lớn lên không hề giống như bà ta đã giáo, không những không tâm cơ mà còn có thể nói là hiền lành đến ngu ngốc. Đã bao lần bà ta vì cái sự nhẹ dạ cả tin vào vẻ bề ngoài thuần lương kia của cậu mà bất mãn, nếu không phải bà còn dựa vào cậu để đứng vững gót chân trên đỉnh núi ngập màu vàng son này thì bà đã bỏ mặt rồi, sao giờ có thể để cho hai người họ tiếp xúc được.
Chưa kể bà cảm thấy Lương Du thì có thể khuyên gì tiện chủng kia, có khi còn bị cô ta tẩy não lại. Đến lúc đó bà ta biết đi khóc với ai? Có điều ngoài miệng bà ta vẫn giả vờ thuận theo: “Anh yên tâm, lần này chúng ta nhất định có thể khuyên tốt con bé.”
“Như vậy là tốt nhất.”
…
Hai ngày sau.
Lương Doanh sau hai ngày bỏ bê không để ý tới Lương gia, hôm nay rốt cuộc đã chịu trở lại. Mặc cho trước đó Lương Chính mấy lần tức nổ phổi gọi cho cô thúc giục cô về, cô một bên nói sẽ về, một bên cho họ đợi dài cổ.
Ngày Lương Doanh về, Lương Thục không biết vì sao lại bắt nhịp nhanh như vậy mà đuổi về kịp trước khi cô tới.
Lúc cô bước chân vào Lương gia, bên trong phòng khách vẫn ngồi đủ người như lần trước.
Nhưng mà lần này không có sự chào đón nhiệt tình của Lương Du.
Cậu chàng không phải không muốn, mà chỉ là bị mẹ mình cảnh cáo gắt gao trước đó nên giờ chỉ có thể âm thầm đưa mắt lè lưỡi ngượng ngùng thể hiện sự chào đón với cô. Có đôi lúc Lương Doanh cũng rất cảm khái, rõ ràng mẹ cậu ghét cô như thế, Lương Thục lại càng hận không thể thay thế cô, thế mà cậu lại… Cũng có thể là do ông trời muốn cho cô nhìn thấy, thế gian vẫn còn điểm mềm mại cho cô cảm nhận, cho dù người thân nhất đều khiến cô lạnh tâm.
“Doanh Doanh, cậu đây là ai vậy?”
Vốn đã bất mãn vì Lương Doanh chậm chạp kéo dài thời gian, hiện tại cô về còn dẫn theo người ngoài, Lương Chính liền bực bội gặng hỏi. Cũng may ông ta còn biết sĩ diện, không có thất thố trước mặt ngoại nhân.
Giang Tiềm trước sau đều rất thức thời mà làm một người vô hình bên cạnh Lương Doanh, nghe cô lạnh nhạt nói bừa: “Đây là trợ lý của con. Lần này ra ngoài cùng con đi bàn công việc. Vì chưa đến giờ nên con tới đây trước. Ba không cần để ý đến anh ấy.” “Ba gọi con về có chuyện gì không? Dạo này con rất bận, may mắn bên công ty phái con về H thành xử lý dự án con mới có thể đến đây gặp ba.”
Cho nên ba muốn nói gì thì tranh thủ thôi.
Sống cả hai đời, Lương Doanh biết có lẽ hôm nay là ngày cô phải mở miệng nói nhiều nhất. Nếu có thể, cô không muốn phải phí sức đi nói những điều vô bổ.
“Con!..”
Vốn nghẹn một bụng bất mãn vì câu tiện đường ghé qua của cô, Lương Chính cứ thế bị lời thúc giục không thể chê trách của cô cho tắt ở cổ họng. Nhưng họ cũng không thể mạo hiểm thời gian “hiếm hoi” của cô mà nói chuyện ngoài lề nữa.
Lương Chính nghẹn gần chết, cuối cùng vẫn do Hứa Duệ Hà mở miệng.
“Doanh Doanh, dì biết con là đứa bé ngoan, hiếu thuận với cha con nhất. Bất kể con có bất mãn gì ở bên ngoài cũng nên nghĩ cho cha con, ông ấy nuôi con không dễ…”
“Ba có gì muốn nói thì nói thẳng ra đi, thời gian của con không có nhiều.”
Lương Doanh không đợi cho bà ta nói hết đã lạnh lùng cắt ngang, mà lại không nhìn bà ta, chỉ nhìn Lương Chính.
Hứa Duệ Hà mém chút là phun một búng máu.
Lương Chính cũng không kém muốn đập bàn.
Quả thật hành vi của Lương Doanh lúc này chẳng khác nào gián tiếp tát vào mặt ông vậy. Bởi Hứa Duệ Hà dù gì cũng là người ông ta cưới về, mang tiếng là mẹ kế của cô đấy.
Rõ ràng bình thường cô ngoan ngoãn không khác gì con cừu, bảo lột da thì lột da, đâu có ngờ mọi thứ lại giống như trong một khắc trở nên đảo lộn.
Giang Tiềm làm người vô hình ở một bên xem đến phấn khích mà không thể vỗ tay khen tay, thật nghẹn khổ hắn. Đương lúc đó bỗng nhiên hắn cảm thấy có ít ánh mắt đáp lên người mình. Khẽ liếc một cái nhìn thấy là Lương Thục, hắn tự nhiên rũ mi, trong lòng cười lạnh. Hắn cũng không muốn nghĩ xem Lương Thục đang tính toán cái gì trong đầu, im lặng tiếp tục làm người câm.
Lương Thục nghĩ cái gì đâu?
Cô ta nghĩ rất nhiều thứ. Mà thứ khiến cô ta phấn khởi nhất là có lẽ mối quan hệ của Lương Doanh và Mục Thanh không có như cô ta nghĩ. Có lẽ họ chỉ là cấp trên cấp dưới, hôm ấy cũng chỉ là Mục Thanh vô tình nhìn thấy cô, tiện đưa cô đoạn đường.