Mục phu nhân lườm anh một cái sắc lẹm: “Từ bao giờ?”
“Hai tháng trước, đại loại là hôm con nổi hứng muốn đi du thuyền qua đêm thả lỏng một chút.”
Mục tổng vẫn ung dung như thường, không có vì quân địch mạnh mẽ mà bối rối.
“Anh giỏi nhỉ, nổi hứng một chút liền cho mẹ có con dâu.”
Mục phu nhân kiểu: Mẹ anh dễ bị lừa lắm à!
Mục tổng nhún vai: “Mẹ có thể hỏi trợ lý của con.”
“Đúng là có chút chiết khúc bên trong, nhưng cháu đúng là cháu mẹ, con cũng nhận định cô ấy là con dâu mẹ. Mẹ cứ nhận là tốt rồi.”
“.”
Nói dễ nghe nhỉ, nhận là tốt rồi.
Vậy mấy bộ phim gia đình mẹ chồng nàng dâu là bỏ không à? “.”
“.”
Hai mẹ con thị chiến với nhau, biểu tình y đúc, không ai nhường ai.
“Vậy thôi mẹ đừng nhận.”
“Nói đùa à!”
“.”
“.”
“Được rồi, nói nghe một chút đứa nhỏ này con cái nhà ai. Mẹ thấy nó có khiếm khuyết cảm xúc thật đấy, cháu mẹ có khi nào sẽ bị di truyền không?”
“…”
Mục Thanh cạn cả lời nhìn mẹ mình.
Mục phu nhân lại chẳng thèm để ý, tư thái lão phật gia đợi anh đáp lời.
Mục Thanh mệt tâm, không nghĩ nữa: “Chuyện di truyền mẹ có thể an tâm, trừ khi gen của con không bằng cô ấy.”
Nói nghe đúng quá nhỉ.
Gen Mục gia họ sao lại không bằng người ta được!!
Mục phu nhân trong lòng đập bàn.
“.”
Mục Thanh bất lực: “Tính tình cô ấy đúng là có hơi đạm nhạt chứ không phải thiếu cảm xúc.”
Những cảm xúc kia lại đơn thuần đáng yêu chịu không nổi. Mục phu nhân kiểu: Yêu vào thì cái gì anh không thấy đáng yêu.
“.”
Mục tổng xúc động dây dây mi tâm. Hên người trước mặt là mẹ của anh, gặp người khác là anh ném khỏi lầu hai mươi chín rồi.
Anh thật sự cảm thấy những biểu cảm kia của cô rất thú vị, nhưng nói là yêu thì còn chưa đủ. Chỉ là một lần vô tình lăn giường mà nói yêu sao được, anh còn cảm thấy không thể tin tưởng chứ nói chi là Lương Doanh. Nhưng mà anh có tư tưởng muốn tiếp nhận cô, cho nên trước là thích, thấy cái gì cũng đáng yêu, điểm cuối là yêu cũng bình thường.
Cho nên anh không phản bác mẹ mình, nói tiếp: “Chuyện nhà cô ấy có hơi lộn xộn…”
…
Đối với một gia tộc tôn vinh tôn chỉ một vợ một chồng như Mục gia thì Lương gia hay Cảnh gia quả thật là lộn xộn.
Mục phu nhân nghe xong đều phải cau mày. Nhưng mà khi nghe đến hành động mạnh mẽ của Lương Doanh, bà có phần chấp nhận: “Hành xử rất táo bạo, mẹ thích.” Mục Thanh kiểu: Con chỉ đợi mẹ mỗi câu đó thôi đấy.
Đặng Lệ Nguyệt không thèm chấp anh, ngược lại nói: “Vậy con định giải quyết thế nào? Bao giờ mới đưa nó về ra mắt cả nhà?”
“…”
Mẹ lái tên lửa hay sao mà nhanh vậy?
“Cháu đều muốn có, nhanh cái gì hả?”
Mục phu nhân mắt cá chết nhưng vẫn quyến rũ trừng anh.
“…”
Không phản bác nổi.
Mục tổng bất lực nhéo mi tâm: “Cô ấy mặc dù tính tình lãnh đạm nhưng làm người rất có chủ kiến. Ít nhất là bây giờ không được, đợi thêm một thời gian nữa đi.”
“Được rồi, nó đang mang thai, ít gây áp lực cũng tốt.”
Mục phu nhân khó được không làm khó dễ phủi tay đồng ý.
“Còn chuyện ăn uống của nó mẹ sẽ bàn riêng với giúp việc của con. Được rồi mẹ về đây.”
“Không phải mẹ nói đến có việc sao?”
Mục Thanh đúng lúc nhắc.
Mục phu nhân bị một đống bất ngờ đập vào mặt mất trí nhớ tạm thời giật mình ngớ ra, thiếu điều vỗ trán nói: “Ừ ha, mẹ con mém thì quên mất luôn.”
“Sắp tới tết đoan ngọ rồi, hai chú của con sẽ về ăn bữa cơm đoàn viên. Mẹ đến dặn con bữa đó nhớ về.”
“Không phải có thể nói qua điện thoại ư?”
Bốp!
Mục phu nhân vỗ cho anh một cái: “Nói gì thế hả? Mẹ không thể đến gặp anh sao?”
“…”
Con không phải có ý đó nhé.
“May mà mẹ đến mới phát hiện anh kim ốc tàng kiều đấy!”
“…”
“Được rồi không nói nhảm. Mẹ có việc đi ngang sẵn tiện ghé vào luôn.”
Nói xong câu này Đặng Lệ Nguyệt không thèm nghe anh đáp lại đã xinh đẹp xách túi đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Mục Thanh đương nhiên phải tiễn bà.
Hàng trợ lý thấy hai người liền đứng dậy hô: “Sếp! Phu nhân!”