Nhưng sau đó giống như cảm thấy bản thân không có lập trường để quản đến gắt gao những bệnh nhân mắt cao hơn đầu còn không biết nặng nhẹ này bà mới đành thôi, chỉ có giọng điệu vẫn không tốt chút nào: “May mà không có hành vi quá mạnh bạo, nhưng đã có hiện tượng xuất huyết nhẹ. Nếu cô còn muốn giữ đứa nhỏ thì an phận chút đi. Nếu không chính là một xác hai mạng.”
“Lần này là ngoài ý muốn, sẽ không có lần sau.”
Mục Khả Hân kênh kiệu là vậy nhưng vẫn biết sợ. Cô ta còn chưa hưởng thụ được vinh hoa phú quý, sao cam lòng chết được, lập tức cam đoan với bác sĩ. Hiện tại cô ta không dám oán trách Cảnh Minh gã đàn ông kia khoai nhỏ chơi không đã bằng Trương Hằng nữa.
Bác sĩ lắc đầu không tin tưởng lắm, nhưng vẫn dặn dò một số chuyện rồi thả cô ta đi. …
“Tối qua con đã đi đâu?”
Cảnh Sơn vừa ký hợp đồng vừa bâng quơ hỏi. Thế nhưng thái độ lại không niềm nở chút nào.
“Tối qua có chút việc…”
Cảnh Minh muốn lấp liếʍ nhưng chỉ nói được nhiêu đó đã nghe Cảnh Sơn quát giận: “Con đừng tưởng ba không biết con đã đi đâu.”
Hắn nín thinh.
Cảnh Sơn không vui nhìn hắn ta: “Ba biết con là người thông mình, cũng có hùng tâm. Ba rất kỳ vọng vào con, ông nội con cũng thế, con đừng phụ sự kỳ vọng này.”
“Dạ.”
Cảnh Minh cúi thấp đầu đáp, che đi cảm xúc trong đôi mắt đào hoa kia.
Cảnh Sơn ngày xưa cũng phong lưu một cõi, cho nên mới có Cảnh Minh thân phận xấu hổ như vậy, sao không biết gã nghĩ cái gì. Nói thật thì trong mấy đứa con trai, Cảnh Minh là giống ông ta nhất, từ bề ngoài cho tới tính tình. Nhưng thân phận con riêng của hắn nằm ở đó, kiểu gì cũng rất xấu hổ. Nếu không phải Cảnh Minh không chịu thua kém người, lại còn biết lấy lòng ba ông ta, Cảnh Sơn cũng lực bất tòng tâm với hoàn cảnh của hắn.
Bây giờ là lúc quan trọng, người làm cha ông ta xem như có đầy đủ sự quan tâm với hắn, không muốn hắn thất bại trong gang tấc mà dịu giọng nhắc nhở: “Thời điểm mấu chốt này con cũng biết, tạm thời đừng lông bông ở bên ngoài nữa. Đợi hôn sự của con hoàn tất xong, con muốn làm gì ba cũng không xen vào.”
“Ba, con biết.”
Cảnh Minh lúc này mới ngẩng đầu lên, như một đứa con biết nghe lời mà ngoan ngoãn đáp lại.
Sẵn tiện đúng chủ đề, hắn cũng hỏi: “Ba, Lương gia thật sự muốn để con gái thứ hai của họ gả đến ư?”
Những kiểu hôn nhân chính trị thế này chưa từng xem trọng hạnh phúc sau đó, chỉ coi trọng lợi ích đôi bên đạt được. Nếu sau này hạnh phúc thì vạn sự viên mãn, không hạnh phúc… Cũng là bình thường. Miễn là duy trì được. Nghe thật trào phúng phải không. Nhưng Cảnh Minh gã chính là cùng một loại người. Cho nên gã chẳng hề bận tâm Lương gia đưa ai tới.
Chỉ là lúc này trong đầu gã còn lởn vởn dáng vẻ của Lương Doanh, cảm thấy không cam lòng buông tha cho cô… Đương nhiên gã không phải yêu thích gì cô rồi, chỉ đơn thuần là do không chiếm được cho nên mới không phục. Có khi Lương Doanh nên khốn khổ càng nhiều, có một mối hôn nhân không tình yêu, không được chồng coi trọng, chết già trong nhà bếp mới là điều đúng.
“Việc này Lương Chính bên kia còn chưa có nói chắc. Nhưng mà ông ta đang là người cùng đường, cho dù có phải làm gì thì ông ta cũng sẽ không tha mối hôn sự này đâu. Con cứ việc yên tâm chờ.”
Cảnh Sơn không chắc lắm, nói một nửa thì an ủi hắn.
Nhưng cái Cảnh Minh cần không phải an ủi. Trong lòng gã luôn có một âm thanh kêu gào đòi gã nhất định phải lấy được Lương Doanh, nếu không đời này gã sẽ không có được thứ mình muốn.
“Ba, Lương Thục kia chỉ là con của vợ kế sinh ra.”
Mặc kệ trong lòng nhiều gấp gáp thế nào, gã vẫn uyển chuyển giải bày: “Mặc dù bây giờ vợ kế phong quang vô hạn nhưng Lương Chính có tiếng là rất yêu vợ trước, cũng thương đứa con gái Lương Doanh kia. Ông ta lại vì áy náy với mẹ cô mà nhất định để lại cho cô ta rất nhiều tài sản, có thể để cô ta cả đời vô lo. Ông ta đều cho rằng đây là một mối hôn sự tốt, đến bây giờ vẫn còn đắn đo không phải là vì chưa buông tha được sao?”
Nếu Lương Doanh ở đây thì cô nhất định sẽ thay Hứa Duệ Hà vỗ tay cổ vũ cho hắn, mặc dù bà ta sẽ cười hay tức chết thì cô không biết. Còn Lương Chính, ông ấy chắc sẽ vì gã tâng bốc mà mặt già đỏ lên vì xấu hổ đi. Yêu vợ? Nghe thật trào phúng.
Nhưng rốt cuộc gã ta vì muốn bắt Lương Doanh cột lại, cái gì cũng dám nói. Liệu có quan tâm nó có đúng hay không.
“Nhưng mà Lương Doanh kia…”
Cảnh Sơn ngập ngùng.
“Ba, con có thể không để ý Lương Doanh đã không còn trong trắng.”
Cảnh Minh chém đinh chặt sắt nói.
Cảnh Sơn đều bị quyết tâm của gã làm giật mình, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái mà nhìn nhiều gã một chút.
“Chẳng lẽ con thích Lương Doanh kia?”
Nói xong Cảnh Sơn lại lắc đầu, lòng nói không đúng.