Trên đường còn bị người ta nhìn như tên thần kinh.
Lúc vào thang máy cơ mặt hắn còn giật giật, chọc cho Lương Doanh không nhịn được khó hiểu nhìn hắn. Kiểu như cô không thấy có cái gì buồn cười ấy.
Nhưng cô lại không biết người đàn ông mượn nhờ bản thân ở phía sau cô không nhìn thấy mà cũng run vai hai lần, đã bị nội thương vì sự đáng yêu của cô rồi.
Để Giang Tiềm nói, hắn chưa thấy ai có cử chỉ tự nhiên như cô. Cô đánh người cũng không sợ mất hình tượng, cứ như không sợ người ta đánh giá ấy. Sống trong xã hội thế này hầu hết mọi người đều để ý ánh mắt của người khác mà đôi khi muốn phóng thích tính tình còn phải suy tính ba lần thì cô quả thật là lạnh nhạt đến ngốc nghếch. Nhưng khi hắn nhìn lại sếp mình, thấy anh thích thú như thế hắn cũng chịu, hết biết nói gì. Hắn không hề biết sở thích của sếp lại như thế đó. Lương Doanh lại hoàn toàn không biết gì. Mà để cho cô nói, cô quả thật là không có nghĩ gì cả. Thích thì làm thôi, ai nghĩ gì chẳng liên quan đến cô.
Sống lại một đời, có nhiều thứ chẳng hề thay đổi, phát ra lại càng thuận tay. Nhìn như cô đã khác trước ít nhiều, thật ra là do người ta không đủ hiểu cô thôi.
Mà người có thể mặc kệ ánh mắt của người đời, nội tâm sao có thể yếu đuối được.
Cứ thế, tựa như một nghi lễ chào đón, ngày đầu thử việc của Lương Doanh đã bắt đầu như thế.
Sau khi cô đến công ty đương nhiên là không tránh khỏi bị người nghị luận, đặc biệt là khi thấy cô được sắp xếp bên người sếp, còn là đi cửa sau, một người chưa có kinh nghiệm làm việc. Thế nhưng đối với tính tình đó của cô có khi lại chẳng phải vấn đề.
Buổi chiều chỉ còn lại không tới hai tiếng, cô lại luôn đi bên cạnh Mục Thanh, cũng chẳng có cơ hội cho cô va chạm với ai. Chỉ có một đám cổ đông, cao tầng trong công ty giật mình khi thấy bên cạnh sếp tổng xuất hiện một nữ thư ký mà không ngừng ghé mắt. Chỉ là nhìn một dỗi lại phát hiện cô vô cùng yên tĩnh, thậm chí là lạnh nhạt, cả người mang theo hơi thở người sống chớ gần, trong lòng lại thắc mắc không biết Mục Thanh tìm đâu ra một người như vậy mang theo bên người. Chẳng lẽ đám nữ nhân xung quanh quá ồn ào, anh còn muốn thanh tĩnh vài năm nên đổi khẩu vị này cho mình?
Dù sau thì họ cảm thấy cô là người có năng lực, hành xử đâu ra đấy, không phải chỉ là cái bình hoa.
Lúc họ trên đường từ phòng hợp đi ra, Mục Thanh bỗng nhiên nghe cô nói: “Trong mục tổng kết doanh thu quý này của Trương giám đốc có một chỗ không khớp với báo cáo của ông ta.”
“Ồ?”
Mục Thanh theo bản năng cảm thán một tiếng, sau đó không nhịn được nghiêng đầu đối cô gái nhỏ bên người hỏi: “Chỗ nào không khớp?” Lương Doanh lắc đầu một cái không rõ vì sao rồi mới nói: “Tôi chỉ dựa trên số liệu mà ông ấy nêu ra, tính lại thì thấy nó không khớp. Ông ấy có đọc sai chỗ nào không thì tôi không biết.”
“Sao cô tính được hay vậy?”
Giang Tiềm kinh dị hỏi.
Hắn ngạc nhiên thật sự đó. Hắn chưa thấy ai có thể tính nhẩm ngay tại chỗ như cô vậy. Đối với những cuộc họp thế này nó chỉ mang tính hình thức báo cáo suông, mượn cơ hội khích lệ mọi người cố gắng hơn. Còn báo cáo tổng phải qua mấy tầng kiểm tra lại, cuối cùng đến tay Mục Thanh có khi còn có thể nhận ra được chỗ sai rất nhỏ. Chẳng ai bỏ công ở trong cuộc họp kiểm tra tính đúng đắn của nó cả. Mà vấn đề ở đây là năng lực tính nhẩm nhanh như gió của cô.
Lương Doanh mới vào công ty, quả thật chẳng biết gì cả. Cho nên cô cũng nói cô chỉ là dựa vào số liệu Trương giám đốc đọc ra mà phát hiện được. Không có ngông nghênh nói mình chắc mẩm như vậy.
Lương Doanh không rõ lắm cái kinh ngạc của họ, bởi vì cô cũng mới đặt chân ra ngoài đi làm, tất cả đều dựa vào thành tích học tập trước đó của mình mà thôi. Thấy họ thắc mắc, cô vô cảm lập lại đoạn báo cáo của giám đốc Trương không sót một chữ: “Mục thu vào quý trước là…”
“Trừ đi vốn đầu tư bỏ ra ban đầu cùng vốn phát sinh trong quá trình vận hành là một tỷ sáu trăm năm mươi lăm vạn… Số liệu cuối Trưởng giám đốc lệch mất hai chục vạn.”
Nếu báo cáo này được duyệt, trong lúc vô tình công ty đã thất thu hai chục vạn. Đó không phải con số nhỏ.
Cô cứ thế dùng biểu tình lãnh đạm quen thuộc của mình nói xong mới nhận ra xung quanh hơi im lặng quá mà đưa mắt đi nhìn xem người bên cạnh.
Mục Thanh chỉ lặng lẽ nhìn cô, còn Giang Tiềm thì trố cả mắt, phản ứng rất lớn.
Cô còn không hiểu mà đưa mắt nghi hoặc hỏi.
Mục Thanh nhìn cô không hiểu lại chỉ có thể lắc đầu cười chán nản. Cô gái này thật sự là vượt ngoài dự liệu của anh, lần nào cũng đổi mới nhận thức của anh với cô, đúng là báu vật. Cô còn không tự mình biết.