Lại nói, Lương Doanh mặc dù đã trải qua một kiếp nhưng chung quy ra cô cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường. Kiếp trước còn chưa va chạm xã hội đã bị nhốt trong l*иg son, cả ngày chỉ biết chồng con. Không nói đâu xa, chỉ việc cô khù khờ nhận sai cha của đứa nhỏ, đến chết cũng không biết cha nó là ai, chuyện gì xảy ra thì đủ hiểu cô không có nhiều tâm cơ và hiểu biết đối với xã hội hiểm ác này rồi.
Còn may mắn là cô có một trái tim đủ bình lặng và không dễ bị lay động.
Cho nên mặc dù có hơi kinh sợ một chút nhưng cô vẫn có thể dùng thái độ bình thản, cùng lắm mang theo chút mờ mịt mà chủ động lên tiếng.
"Anh tìm tôi?"
Mặc dù lời nói có hơi ngốc nghếch.
Mục Thanh mặt không đổi sắc im lặng giấu đi đánh giá mới nhất của mình với cô gái trước mặt, ung dung gật đầu: "Ừ." Lương Doanh không có khả năng đoán được cái gì từ trên biểu tình của người đàn ông, cho nên cô chỉ đành tự phán đoán.
"Nếu là chuyện tối hôm đó... Vẫn phải cảm ơn anh vì đã cứu tôi."
Sặc!
Giang Tiềm đang lái xe mém chút là không giữ được biểu tình dưới sự thẳng thắn của Lương Doanh mà phải ráng giữ bình tĩnh.
Cô gái này cũng thật kỳ lạ. Chẳng lẽ cô ấy không ngại sao?
Không, phải nói là, có lẽ cô không phải nói chuyện hắn nghĩ, cô chỉ đang nói chuyện Mục Thanh cứu mình từ dưới biển lên thôi. Quả thật nếu anh không vớt cô lên, cô đã chết. Càng sẽ không có chuyện sau đó, lăn giường với sếp hắn.
Vậy là cô không muốn nhắc tới chuyện kia?
Hai người phía sau không biết suy nghĩ của hắn. Bản thân Mục Thanh không phản ứng lại câu nói của Lương Doanh, cứ nhìn cô một đỗi, khiến cô đứng ngồi không yên rồi bỗng nhiên hộc ra một câu: "Em nhớ tên tôi không?" "Khụ!..."
Lần này đến phiên Lương Doanh không được bình tĩnh, lúng túng hiếm thấy hiện lên trên khuôn mặt cô.
Cái chết nhất chính là cô nhớ mới ghê. Đó cũng là nguyên nhân cô tự làm mình sặc.
Nói thật là da mặt cô mỏng, cho nên cô có chút không dám nhớ lại ký ức đêm đó. Cho dù là lúc cô ngồi trước mặt vợ chồng Cảnh Sơn nói chuyện mình từng bất cẩn phát sinh quan hệ với người khác cô cũng không lúng túng. Cô còn rất khó hiểu, tại sao cô lại nhớ rõ như vậy, trong khi lúc đó cô gần như đánh mất năng lực tư duy...
Nhưng Lương Doanh là người không biết đùa giỡn tâm cơ, lại thành thật, cho nên mặc dù rất ngượng ngùng nhưng cô vẫn đáp: "Tôi nhớ."
"Mục Thanh?"
Cô ngần ngại gọi cái tên đó ra.
Mục Thanh gật đầu hài lòng. Sau đó mới bắt đầu tính sổ nợ nần: "Tôi cứu em." Lương Doanh không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu, giương mắt nhìn anh chờ đợi.
Ánh mắt kia sạch sẽ không toan tính, so với lúc lúng túng thì mang một phong vị khác. Tóm lại vẫn hợp ý Mục Thanh.
"Tôi đập lửa cho em."
"!"
"..."
Lần này đừng nói Lương Doanh, Giang Tiềm cũng không đỡ nổi cử chỉ này của sếp mình. Quá dọa người.
Chỉ riêng người nói chuyện là Mục Thanh lại như không biết gì, vẫn còn đang nói: "Hai món ân tình này em định trả thế nào?"
Lương Doanh quả thật là bị anh làm cho ngơ cả người, phản ứng đã ít nay còn chậm chạp hơn: "Anh... Nói thử xem."
Đừng trách cô, cô hết cách rồi.
Cô đoán không được tâm tư người đàn ông này khi nhắc nhở cô như vậy là muốn cái gì, chỉ đành đá lại vấn đề cho anh. Mà cô đã nghĩ, nếu anh đã nêu ra thì nhất định đã nghĩ tới rồi, vậy cứ trước nghe anh nói đã.
Mục Thanh rất hài lòng với thái độ hợp tác của cô, ung dung nói ra lời nói kinh người: "Tôi muốn em làm vợ của tôi ba năm."
Sặc! Làm vợ??
Trợ lý Giang bị sếp mình nổ cho banh xác. May mà hắn đang ngừng đèn đỏ, nếu không...
"Ba năm?"
So với hắn thì Lương Doanh đặt sự chú ý lên cái khác.
Cũng không phải cô không giật mình với đề nghị của Mục Thanh, chỉ là việc Mục Thanh đưa ra thời hạn nghe có vẻ rất kỳ lạ.
Đối với Lương Doanh trước nay tâm tư đều đơn giản, tựa như biểu tình của cô vậy, cô cho rằng hôn nhân là vĩnh viễn, cũng thần thánh thiêng liêng. Nếu không phải vì một vấn đề nào đó, cơ bản chẳng ai nghĩ đến chuyện ly hôn. Mà Lương Doanh trong mấy năm vợ chồng với Cảnh Minh, bởi vì tính cách mà chưa từng phát sinh xung đột với nhau bao giờ. Để Mục Khả Hân nói, sở dĩ Cảnh Minh thông đồng với cô ta đều là do Lương Doanh quá nhàm chán, không có chút tình thú nào. Cho nên nếu không phải biến cố kia, có lẽ Lương Doanh đều chưa từng nghĩ tới cuộc hôn nhân của mình sẽ thất bại thảm hại.
"Đúng, ba năm."
Mục Thanh không biết vấn đề trong lòng cô, anh chỉ nghiêm túc nhấn mạnh lần nữa.