Biết được tin tức Diệp Nghêu hồi phủ, Diệp Cẩn Huyên lập tức xuống trù phòng tự pha một ấm trà long tĩnh tự tay mang đến thư phòng cho Diệp Nghêu.
Gõ qua cửa phòng, nghe được âm thanh đáp ứng của Diệp Nghêu nàng chậm rãi nghiên người đẩy cửa bước vào. Không cần biết Diệp Nghêu phản đối thế nào nàng vẫn là rời đi, tuyệt không lưu lại.
Bước chân vào phòng hóa ra bên trong còn có Khương Văn và Hình Trùng Xuyên nữa. Không ngờ sau tân hôn hắn vẫn như thường hăng hái đến đây chấp hành nhiệm vụ.
"Nữ nhi gặp qua phụ thân. Nhị tỷ phu, Khương công tử hảo."
Hình Trùng Xuyên mang sắc mặt tươi tắn của người vừa thành thân mỉm cười: "Tứ muội muội hảo." Hắn cũng không nghĩ được có ngày hôm nay.
Khương Văn vẫn giữ gương mặt quan tài đó mở miệng chào: "Tứ tiểu thư hảo."
Diệp Nghêu ngồi sau bàn sách gương mặt cực kỳ bình tĩnh như thể đã sớm đoán ra được Diệp Cẩn Huyên sẽ đến: "Có chuyện gì?"
Diệp Cẩn Huyên chậm rãi mang khay trà đến bên bàn sách, đặt xuống, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay nữ nhi vì phụ thân pha một ấm long tĩnh, phụ thân vẫn là nhấp một ngụm thấm giọng trước mới nói." Nàng chậm rãi châm trà vào tách nhỏ rồi đưa cho Diệp Nghêu bằng hai tay.
Diệp Nghêu đưa tay nhận lấy tách trà trong tay Diệp Cẩn Huyên, nhấp một ngụm vẻ mặt cực kỳ thưởng thức. Tuy nói nàng ở Trúc Huyền am mười lăm năm cái gì cũng không thông nhưng là trà do nàng pha đặc biệt thơm, thậm chí ngay cả Diệp Cẩn Ninh cũng không sánh bằng.
Đương nhiên là như vậy rồi. Diệp Nghêu đâu biết nàng được Diệp Cẩn Huy cùng Chúc Tôn Hữu chỉ dạy tận tình đâu.
Thấy vẻ mặt hài lòng của Diệp Nghêu Diệp Cẩn Huyên nhanh chóng nói: "Nữ nhi đến muốn từ biệt phụ thân."
Vẻ mặt của cả ba nam nhân trong thư phòng đều bị một câu nói mà ngưng động, thần sắc chấn kinh lúc lâu. Diệp Nghêu đi đầu mở miệng hỏi: "Đã suy nghĩ kỹ?"
"Tuyệt không hối hận." Giọng nói nhẹ nhàng như nghe ra được sự kiên quyết khiến người khó lòng từ chối.
Đáy mắt Khương Văn tối đi vài phần lạnh giọng nhưng lại có chút sốt ruột hỏi: "Không biết tứ tiểu thư là muốn rời đi đâu?" Sắc mặt vốn không có sinh khí của hắn này càng u ám nhiều hơn một phần khiến người nghi kỵ.
"Ta muốn đến Trúc Huyền am bồi mẫu thân cho đến khi nàng khỏi bệnh mới quay trở về." Diệp Cẩn Huyên cười híp mắt nghĩ đến tương lai vui vẻ của mình. Trở về? Đừng nghĩ nữa, không có ngày này đâu.
Hình Trùng Xuyên thu hồi ngạc nhiên vội vàng hỏi: "Tứ muội muội đã dự tính trước?" Nhìn thần sắc của nàng hắn lại càng xác định sự thực.
"Ân, trước đại hôn của nhị tỷ, muội đã cùng phụ thân nói qua, giờ đến lúc rời đi rồi." Diệp Cẩn Huyên hướng Diệp Nghêu khom người thật sâu: "Nữ nhi từ biệt phụ thân, nữ nhi cáo lui." Không để ai nói thêm lời nào, nàng nhanh chân ly khai.
Ngay lúc nàng xoay người đột nhiên Diệp Nghêu gọi trở lại: "Huyên nhi, hôm nay ta mới nhận được thư của mẫu thân ngươi, chi bằng ngươi xem xong mới quyết định vẫn không muộn."
Cước bộ của Diệp Cẩn Huyên khựng lại,sắc mặt đen đi không ít, nàng tính sai rồi. Đáng lẽ nàng không nên nói cho hắn biết trước để hắn dùng thủ đoạn tiên hạ thủ vi cường chặn mình. Xem ra đại ca là đoán trước được, chỉ sợ lá thư này nhận cũng lâu rồi chỉ là hôm nay mới có cơ hội đưa đến tay nàng thôi.
Nàng cố tỏ ra bình tĩnh xoay mặt lại đưa hai tay nhận thư, mở thư, nét chữ bên trong là của Tuệ Âm sư thái nàng cực kỳ quen thuộc. Đọc xong lá thư mặt nàng càng lúc càng khó có, vết sẹo đáng sợ kia lại càng khiến nàng đáng sợ hơn.
Diệp Nghêu chỉ là viết thư bảo Hồ thị ngăn cản ý nghĩ của Diệp Cẩn Huyên rồi khuyên nàng nên sớm quyết định thành thân. Nhìn khuôn mặt đắc ý của hắn chính là không biết Hồ thị khuyên nàng nên gả cho Khương Văn còn liệt kê vài ưu điểm của hắn(KV). Không ngờ thời gian gần đây đều là Khương Văn cùng Đoan Mộc Chiến Phàm đến Trúc Huyền am thăm Hồ thị.
Nàng nâng mắt nhìn gương mặt u ám của Khương Văn không biết nên báo đáp hắn thế nào cho tốt. Cắn chặt răng nàng chấp nhận quy hàng nhưng không phải là thiếu nghĩa khí như vậy: "Nếu mẫu thân đã nói như vậy nữ nhi cũng không nên tiếp tục cố chấp, chỉ là hôm nay nữ nhi cũng muốn đến Trúc Huyền am thăm nàng một lần."
"Được, để Khương Văn đi cùng ngươi." Diệp Nghêu sảng khoái đáp ứng, hắn biết cách này nhất định sẽ thành công.
Diệp Cẩn Huyên không phản đối mà chỉ phúc thân cáo lui: "Nữ nhi lui ra ngoài đợi Khương công tử." Nếu Diêu đức phi biết nàng một mình cùng nam nhân khác nhất định sẽ không dòm ngó đến nàng nữa.
Nàng trở về Nghi Thủy viên nói với Nghê Thường một tiếng rồi ra đại môn chờ Khương Văn. Thực không ngờ khi nàng đến đại môn đã thấy Khương Văn sớm chuẩn bị xong xe ngựa đợi nàng ở bên ngoài.
Nàng bước đến khom người: "Làm phiền Khương công tử rồi." sau đó liền leo lên xe ngựa nhưng lại không để hắn đỡ mình.
Khương Văn ngồi vào vị trí đánh xe cầm mã tiên bắt đầu lái xe đến Trúc Huyền am: "Tứ tiểu thư ngồi vững." Lúc này tâm trạng của hắn có chút phức tạp, nghĩ tới nghĩ lui, đều là không hiểu vì sao nàng muốn làm như vậy.
"Ân, có thể khởi hành, trước tiên ghé qua Mỹ Vị Thiêm Hương, ta muốn mua một ít món chay cho mọi người." Diệp Cẩn Huyên nhẹ nhàng phân phó.
"Được."
Xe ngựa dừng trước Mỹ Vị Thiêm Hương, Diệp Cẩn Huyên cố ý nắm lấy tay của Khương Văn để hắn đỡ mình xuống xe ngựa. Nàng là muốn để bạch tính thiên hạ đồn thổi để Diệp Nghêu cùng Diêu đức phi sớm chết tâm.
Lần trước khi Diệp Nghêu gọi nàng đến thư phòng nàng đã biết được hắn không muốn nàng gả cho Khương Văn nữa mà chính là như đời trước ép nàng gả cho một trong hai vương tử để vuốt râu mép của bọn họ. Có lẽ Diệp Nghêu đoán được chuyện gì nên mới mang nàng gả như vậy.
Đúng lúc Đoan Mộc Nhã bước ra nhìn thấy vội vàng chạy đến trừng mắt Khương Văn lập tức tách tay của hai người ra: "Đến ngươi mà cùng dám chạm vào tỷ tỷ, thật không biết sống chết."
"Tại hạ không dám." Khương Văn đang trong ngạc nhiên rồi vội vã cúi đầu nói, trong mắt hiện lên một mảnh trầm tư.
"A Nhã, là ta nắm tay Khương công tử." Đáy mắt của Diệp Cẩn Huyên hiện lên tiếu ý khó xóa đi. Đoan Mộc Nhã thấy được là ngoài ý muốn của nàng nhưng có thể sẽ khiến nàng thu được kết quả ngoài dự đoán a.
Đoan Mộc Nhã hướng Khương Văn hừ một tiếng rồi mới khoác tay Diệp Cẩn Huyên bước vào trong, nàng(DCH) chọn vài món rồi lên phòng nói cùng Diệp Cẩn Huy. Diệp Cẩn Huy thở dài, xem ra phải nhanh chóng nghĩ cách khác thôi.
Trong lúc chờ món ăn Đoan Mộc Nhã liên tục huyên thuyền về chuyện của Đoan Mộc Chiến Phàm nhưng Diệp Cẩn Huyên chung quy cũng là thờ ơ lãnh đạm. Nàng đương nhiên không muốn nghe về người mà mình không thích. Chỉ là không phải Đoan Mộc Nhã có thành kiến với hắn sao, vì sao suốt một năm nay lại luôn vì hắn nói tốt?
Thức ăn chuẩn bị xong nàng vội bước ra xe để cùng Khương Văn đến Trúc Huyền am. Ngồi ở trong xe ngựa Diệp Cẩn Huyên cau mày suy nghĩ kế sách đào tẩu. Cuối cùng đầu hàng nàng vẫn là thở dài.
Khương Văn ngồi bên ngoài đánh xe im lặng chăm chú việc của mình, sắc mặt lạnh như băng khiến người khiếp sợ. Đột nhiên âm thanh êm ái của Diệp Cẩn Huyên từ bên trong xe ngựa truyền ra ngoài: "Đa tạ Khương công tử thời gian này thay ta chăm sóc mẫu thân."
"Là việc nên làm không cần nói lời đa tạ này." Khương Văn điềm nói, khóe miệng kéo lên một nụ cười mỏng hiếm thấy: "Niệm vương gia cũng cùng tại hạ đến đó a."
"Khương công tử có biết trong thư mẫu thân viết gì không?" Diệp Cẩn Huyên nhìn bức thư mở miệng hỏi. Nàng xem như không nghe được câu sau.
"Tại hạ không biết." Thực ra hắn biết.
Diệp Cẩn Huyên khẽ thở dài nói: "Mẫu thân nói, Khương công tử rất tốt nếu có người gả được cho Khương công tử chính là phúc đức của người đó." Nàng biết Hồ thị là sợ nàng đối với đám vương tử động tâm nên mới bảo nàng nhanh chóng gả cho Khương Văn. Nhưng cơn ác mộng kia nàng thực sự quên không được.
Tâm của Khương Văn đập mạnh cả tiếng bánh xe ngựa lăn trên đất đá cũng không át được, xem ra hắn thành công được bước đầu rồi. Hắn không đáp chỉ im lặng tiếp tục nghe nàng nói.
Diệp Cẩn Huyên nghĩ hắn không đáp chính là từ chối nên cũng không nói gì nữa. Nàng chậm rãi gấp thư lại dựa vào xa bích nhắm mắt dưỡng thần.
Khi đến Trúc Huyền am đã là buổi chiều rồi, Khương Văn xốc xe ngựa lên thấy Diệp Cẩn Huyên nằm dưới sàn xe vẫn ngủ không khỏi chui vào bên trong nhẹ giọng gọi: "Tứ tiểu thư đã tới nơi." Nàng là quá mệt mỏi nên mới nằm xuống như vậy đi?
Gọi đến mấy lượt nàng mới tỉnh dậy, xoa xoa mắt phát hiện mình nằm dưới sàn xe mặt liền đỏ lên không ít: "Đi xuống thôi."
Nói xong nàng lập tức khom người chui ra khỏi xe, đống đồ ăn để mặc Khương Văn mang vào.