“Cái này… Hai mươi lượng đi?” Trần Ngư nghĩ một chút sau đó nói ra giá tiền trong lòng, nhưng dọa hai vợ chồng Trần Đông Sinh nhảy dựng.
“Này… Này quá nhiều đi!?” Cuộc đời này của bọn họ cũng đều chưa từng nhìn thấy hơn một lượng bạc, thoáng cái nói nhiều như vậy, khó tránh trong lòng có chút bất an.
“Ngạch,” Thấy bọn hắn cùng một bộ dáng bị kinh hách, trán Trần Ngư rơi đầy hắc tuyến, khóe miệng co giật kiềm chế nói: “Chúng ta thương nghị trước một chút thôi, nếu râu rậm thúc thúc không đồng ý, giá tiền còn có thể thương nghị mà,” Ai, đôi phu thê này là thế nào hợp lại cùng một chỗ đây?
Trần Yến thấy Trần Ngư khóe miệng giật giật bất đắc dĩ, trong mặt nhìn không được lộ ra ý cười, khuyên phụ mẫu ngốc nghếch của mình nói: “Cha, nương, Ngư nhi chỉ là phỏng đoán một chút, đến lúc đó râu rậm thúc thúc không đồng ý, chúng ta lại nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, đúng không?”
Cha mẹ đều là người thành thật như vậy, làm sao lại sinh ra Ngư nhi lại rất tinh quái như vậy đâu? Ngay cả nàng cũng cảm thấy Ngư nhi đặc biệt thông minh, cha mẹ cũng bất giác đem một vài sự tình đều thương lượng cùng Ngư nhi, bọn hắn cũng không phát hiện ra, nhưng nàng ở ngoài quan sát, những tình cảnh này đều đặt ở trong mắt.
“Đúng vậy, vẫn là tỷ tỷ thông minh!” Trần Ngư thở ra, trong lòng cảm thấy Trần Yến vẫn là có thể bồi dưỡng, về phần vợ chồng Trần Đông Sinh, đó là một cái công trình lớn.
Sau khi trong lòng có so sánh như vậy, Trần Ngư đã đề nghị trong nhà nhất định phải dự trữ đầy đủ nham y khô, những thứ này sau khi phơi khô, có thể lưu giữ tốt mấy năm, căn bản không sợ bị hỏng, phải phòng bị trước khỏi hoạ. Đến lúc đó, râu rậm mua phương tử lại không có nguyên liệu phối hợp, vậy không phải là uất ức chết.
Trần Đông Sinh như trước ở trong đất bận rộn, về phần những việc nhặt nham y này, thì giao cho Lâm thị cùng mấy hài tử — nếu người một nhà đều xuất động, khẳng định dẫn tới người khác chú ý. Ít nhất, sẽ dẫn tới một nhà Trần Thuận Tử cùng Lương thị chú ý, đến lúc đó giải thích không tốt, sẽ rước lấy ghét bỏ, vậy thì không tốt.
Chờ râu rậm mua phương tử, đến lúc đó cần lượng lớn nham y, lúc đó sẽ cùng bọn hắn nói, nhặt một ít bán, thuận tiện bổ sung một chút gia dụng (chi phí dùng trong nhà) cũng là không tồi.
“Ca ca, chúng ta qua bên kia đi?” Trần Ngư sau khi thấy nơi không xa đằng hồ mọc thành từng đám, nước miếng trong miệng chảy ròng, hận không thể lập tức mang về nhà nấu.
“Được, nương, con cùng Ngư nhi qua bên kia,” Trần Hải nói với Lâm thị một câu, nghe thấy được một câu “Chú ý an toàn, chiếu cố tốt cho muội muội,” hai người đi tới bên kia, Trần Ngư đem xẻng nhỏ mình mang trộm ra, chuẩn bị dùng để đối phó chút đằng hồ kia.
Cái xẻng nhỏ này là của Trần Phong, là ông nội hắn làm cho hắn, nàng cảm thấy độ lớn vừa tay, thì cùng hắn nói một tiếng, mượn tới đây.
“Ngư nhi, muội muốn làm gì?” Sau khi nhìn thấy xẻng nhỏ trong tay nàng, mặt Trần Hải lộ ra kinh ngạc, kinh ngạc hỏi.
“Hư,” Trần Ngư lôi kéo hắn ẩn thân đến phía sau hòn đá, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng lớn tiếng như vậy, bị nương biết, chúng ta sẽ thảm,” Nàng vẫn thèm ăn canh đằng hồ, nếu bị Trần Hải phá hoại, nàng sẽ nhảy xuống biển cho rồi.
“Đây là muốn làm gì?” Trần Hải che miệng mình, nhỏ giọng hỏi.
“Hắc hắc, xem,” Trần Ngư thấy hắn đè thấp thanh âm, thì đắc ý cười gian một chút, sau đó phất phất xẻng nhỏ trong tay, thuận tiện đem đằng hồ dính sát vào trên tảng đá cạy xuống dưới, sau đó đắc ý hả hê nói: “Nhìn đi, hắc hắc!”
Trần Hải kinh ngạc há to miệng, dù sao hắn mới tám tuổi chưa từng gặp quá việc như vậy, nhưng lập tức, trong mắt hắn đã lộ ra không tán đồng, “Ngư nhi, cha nói cái này ăn không ngon, chúng ta vẫn là nhặt nham y đi? Nếu muội thèm ăn, ta đi bãi biển bên kia mò con trai cho muội…,”
“Muội chỉ muốn ăn cái này, muội tự làm, huynh đi nhặt nham y,” Trần Ngư không tiện nói cho hắn quyết định trong lòng mình, đành phải chơi xấu mệnh lệnh.
Trần Ngư cạy đằng hồ rất sảng khoái, nhưng là chờ nàng làm vùng tiếp theo, mới biết mình xem nhẹ một chuyện nghiêm trọng nhất — Đằng hồ này nặng nhất chính là vỏ bên ngoài, đại khái có thể mười mấy cân mới được mấy cân thịt, cho nên nàng đang đắc ý cuối cùng lại không khỏi buồn rười rượi, nhìn trên mặt đất một núi đằng hồ, phát điên.
Sau cùng, vẫn là Lâm thị hung hăng tróc trán Ngư nhi một chút, mới cầm túi lưới đem những thứ này mang trở về… Trên đường, bọn họ còn gặp được người chỉ chỉ trỏ trỏ, một vài người nói chuyện khó nghe quở trách Hồ thị lòng dạ độc ác, nhi tử tôn tử đều muốn đói chết, làm cho mặt Lâm thị càng thêm đen.
Trần Ngư le lưỡi đi theo phía sau Lâm thị, chột dạ không thôi. Nàng không phải cố ý, lại không nghĩ đến cái đằng hồ này sẽ dẫn tới nhiều nghị luận như vậy.
“Ngươi mang về, ngươi tự đi mà làm,” Lâm thị trong lòn có lửa giận, liền đem một túi đằng hồ ném trên mặt đất hậu viện nhà Lương thị, hung hăng lườm nàng một cái, sau đó xoay người đi thu thập nham y mà bọn họ nhặt được.
Nhìn Lâm thị tức giận như thế, Trần Ngư le lưỡi, cũng không có tức giận, nàng biết Lâm thị là không muốn nghe được chuyện về Hồ thị, mọi người nghị luận như vậy, nếu bị đưa tới tai Hồ thị thì nguy, cho nên Lâm thị mới sẽ tức giận.
“Ngư nhi, cái này phải làm thế nào? Tỷ tỷ giúp muội,” Trần Yến đi đến nàng bên cạnh cười tít mắt nói.
“Ta cũng muốn,” Trần Hải cùng vô giúp vui.
“Được,” có miễn phí, nàng không cần là ngốc tử.
“Cứ như vậy, vừa xoay tròn, đúng, đem thịt lấy ra, cái vỏ này thì không cần,” Trần Ngư dạy bọn họ, một nhánh cấy chắc khỏe kia từ phía sau đằng hồ hướng về phía trước đâm, sau đó vừa xoay tròn, đem thịt lấy ra thả vào trong chậu…. (QA: Ta nghĩ nó giống như ăn ốc đó các nàng, xem cái này như con ốc lớn đi! Hắc hắc!!!!)
Mấy hài tử bận rộn, Lâm thị cũng mặc kệ, nàng vội vàng đem nham y vừa mới nhặt về ngâm rửa….
Nhìn hai chậu lớn đằng hồ, khóe miệng Trần Ngư lộ ra nụ cười hài lòng. Hai chậu thịt đằng hồ này không giống nhau, hương vị cũng không giống nhau, nhưng đều ăn ngon mỹ vị.
“Tỷ tỷ, tỷ đi nấu nước,” Nhóm lửa, còn không cần nàng làm. “Ca ca, đem tất cả những cái vỏ này thả vào trong nồi,” một bên dặn dò, một bên đi đem thịt đằng hồ đã chuẩn bị tốt thả vào trong nước ngâm.
Trần Đông Sinh bọn họ thấy đằng hồ ăn không ngon, đó là có nguyên nhân. Những vật nhỏ này ngạo kiều, không hầu hạ thật tốt, nó căn bản không có mỹ vị gì đáng nói. Ăn cái đồ vày, phải dùng nước sạch ngâm, ngâm sau đó còn phải đem ngâm ngập trong nước, dùng cái nước này để nấu cháo, vị tươi ngon bên trong sẽ tỏa ra, thịt đằng hồ kia cũng vẫn thơm ngon.
Nhưng nếu như dùng nước sạch thay thế, thịt ít nhất sẽ bị ngâm nước biến thành dính trên vỏ đằng hồ, trở nên sần sùi, một chút cũng không dễ ăn.
“Ngư nhi, đồ này ăn như thế nào a!?” Nhìn đằng hồ sau khi nấu chín, Trần Yến phát điên, không biết nói thế nào. Nàng cũng không hiểu Ngư nhi vì sao phải nấu cả vỏ lớn.
“Ca ca, đi kêu Mai tỷ tỷ cùng Phong ca ca tới, chúng ta có đồ ăn ngon,” Về phần mấy hài tử nhà Lương thị, tự mình đi một chuyến là được.
Cùng thịt đằng hồ giống nhau vừa rồi lấy ra, cái món chín này cũng ăn như vậy. Sau khi Ngư nhi dạy cho bọn họ một chút, liền kéo mở tay chân bắt đầu gặm lấy gặm để, vị ngon tuyệt mỹ kia, làm cho nàng không ngừng ca ngợi, trên mặt, trong mi, trong mắt, đều là ý cười.