Trọng Sinh Ngư Dân Nữ

Chương 89: Rời đi



“Nương, nơi này là nhà ta, ngươi muốn ta mang hài tử đi nơi nào?” Trần Đông Sinh trong mắt tràn đầy không dám tin, trong đầu vẫn nghĩ không ra, nương muốn đe doạ bọn hắn tàn nhẫn như thế.

Thời điểm trước kia chưa ở riêng, bà mỗi ngày chửi bậy thậm chí đánh hài tử, hắn đều nhịn xuống, dù sao bà đối với hài tử nhà Đại ca Nhị ca cũng là như thế, cũng một mực ăn mảnh, việc này hắn đều quen rồi. Nhưng vì cái gì sau khi ở riêng, bà còn ngày càng thậm tệ hơn đâu?

“Căn nhà là ta góp bạc xây được, ngươi không hiếu thuận ta, còn cùng thê tử ngươi ngỗ ngược ta, ta nuôi ngươi nhi tử như vậy để làm gì? Chờ ta già, đi không được, ngươi còn không chê ta phiền toái a!?” Hồ thị sắc mặt không đổi, ngữ khí càng thêm âm lãnh thậm chí còn mang trào phúng.

“Đông Sinh, ngươi xem, bà căn bản không dung được chúng ta,” Lâm thị nắm chặt đôi tay, trong hai mắt hiện lên kiên định, nghiêm túc nói với Trần Đông Sinh: “Ta mang hài tử đi, hoặc, ngươi lưu lại, hoặc, cùng ta cùng nhau mang hài tử rời đi, chúng ta sống cuộc sống của chính mình…,”

Trong ngữ khí của nàng, cực kỳ mỏi mệt. Ba ngày hai bữa làm ầm ĩ, ai có thể chịu được? Thời điểm chưa ở riêng, vội vã muốn ở riêng, không nghĩ đến sau khi ở riêng, ngày càng chật vật. Nàng cũng không biết mình rốt cuộc làm sai cái gì cùng Hồ thị không có duyên phận bà tức như vậy (bà tức = bà bà + tức phụ, tức phụ = con dâu), khắp nơi bị bà làm khó dễ, khắp nơi nhìn không thuận mắt, bây giờ lại còn muốn tống Yến nhi đi, bà thực quá ngoan tâm.

“Đông Sinh, ngươi xem, nàng đang châm ngòi tình cảm mẫu tử chúng ta, nàng muốn đi, thì để cho nàng đi đi,” Hồ thị thấy Lâm thị chủ động nhắc tới muốn đi, thì vội vã giải thích, giống như lời nói ngoan độc tuyệt tình vừa rồi, đều cùng bà không quan hệ.

Trần Đông Sinh thống khổ nhìn thoáng qua Lâm thị, chống lại ánh mắt mừng thầm của Hồ thị, đột nhiên nặng nề thở dài một tiếng, sau đó dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn nói: “Nương, ngươi đã không dung được vợ ta, con ta, vậy ta mang hài tử cách ngươi xa xa, căn nhà này, ta trả lại cho ngươi!”

Vốn đã có quyết định tự mình xây dựng một căn nhà, chỉ là thời cơ chưa đến, chưa kiếm được nhiều bạc như vậy, nhưng là hiện tại lửa xém lông mày, hắn chỉ có thể làm ra quyết định.

Hồ thị hết sức không dám tin nhìn chòng chọc hắn, ánh mắt nóng bỏng kia phảng phất như muốn ăn thịt người, tận sâu trong ánh mắt mang nồng đậm hận ý, trong ngữ khí băng lãnh phát ra lời nói quyết định. “Hoa màu trong đất, ngươi một hạt cũng không được mang đi!”

“Cha ta tự mình trồng, nhà ta tự mình mua mầm mống, dựa vào cái gì không thể mang đi?” Trần Ngư nhìn không được, lên tiếng phản bác.

“Là của ta, ta nói không thể thì không thể!” Trong thanh âm sắc nhọn của Hồ thị tràn đầy thất bại, nhưng bà như trước kiên trì ý tứ của mình.

Sau cùng, Trần Đông Sinh mời thôn trưởng cùng một vài trưởng bối ra mặt, Hồ thị cuối cùng bất đắc dĩ lui bước. Trần Đông Sinh mang Lâm thị cùng hài tử rời đi gian phòng Trần gia, thu hoạch trong đất lưu lại cho bọn họ, Hồ thị ban đầu không đồng ý, nhưng là thôn trưởng chất vấn bà có phải thực sự muốn giết chết nhi tử của mình hay không, bà mới chậm chạp ngậm miệng, nhưng trong đôi mắt tràn đầy bất mãn.

“Cha, nương, chúng ta phải đi nơi nào a!?” Nhìn phụ mẫu đang thu thập quần áo, Trần Ngư hơi nhíu mày, vẻ mặt lo lắng hỏi.

Lâm thị đang thu thập quần áo sửng sốt một chút, duỗi tay sờ sờ đầu Ngư nhi, ôn nhu nói: “Trước đem đồ thu thập tốt,”

“Ốc!” Trần Ngư gật gật đầu, ngửa đầu nhìn lên xà ngang, lôi kéo góc áo Lâm thị nói: “Nương, lần trước giấu bạc, con cũng muốn mang đi, không thể lưu lại cho nãi nãi…,”

“Con cái tiểu xảo quyệt,” Lâm thị xì cười một tiếng, để cho Trần Đông Sinh cầm bạc xuống dưới….

“Khấu khấu!” Thời điểm người trong nhà đều đang thu thập quần áo, ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa, khiến cho Lâm thị đang cúi xuống thẳng thắt lưng lên, nàng nhìn thoáng qua Trần Đông Sinh, thấy trong mắt hắn cũng là nghi ngờ không thôi, thì đứng lên xoay người đi mở cửa.

“Nương Ngư nhi,” Đi vào là Lương thị cùng Lý thị (Lý Tiểu Tố, tiểu thẩm thẩm của Trần Ngư), các nàng vừa tiến vào đã biến sắc mặt, nhìn Trần Đông Sinh đang thu thập bao đồ, Lương thị oán hận mắng: “Cái lão bất tử này, thực là không đem người giày vò chết, tâm bà sao lại độc ác như vậy đâu?”

“Thôi,” Lâm thị sợ Trần Đông Sinh lại khó chịu nổi, đã lắc đầu ôn nhu cười một tiếng, duỗi tay sờ đầu Ngư nhi xoa tó nàng hờ hững nói: “Như vậy cũng tốt, về sau không qua lại nữa, nhóm hài tử sẽ không lại bị thương tổn!”

“Ai, ta là nghe được người khác đang nghị luận, hoàn toàn không dám tin, thấy mọi người nghị luận đều rất nghiêm túc, thì tới đây nhìn xem, không nghĩ đến gặp được nương Ngọc nhi, liền cùng nhau tới đây nhìn xem có cái gì có thể giúp đỡ!” Lý thị tính tình tương đối thẳng thán, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, nhưng là ẩn nhẫn, lời nói cũng rất khẩn thiết.

“Trong nhà chỉ có chút đồ kia, thu thập mấy bộ y phục, mang một vài chăn bông là được,” Lâm thị ngữ khí uyển chuyển, nhưng trong lời nói lại có rất nhiều giễu cợt — không phải nàng không muốn mang đi chút nồi chén muôi bồn kia, mà là Hồ thị không cho phép, cãi lộn, muốn chết muốn sống, sau cùng nàng thỏa hiệp, chỉ mang đi y phục của bọn họ cùng một vài chăn mền….

“Được, cũng đừng nói cái lời thừa gì, những đồ này thì để ở nhà ta, ta cùng tiểu Tố thương nghị tốt, ngươi cùng Đông Sinh ở nhà ta, nhóm hài tử đi nhà tiểu Tố, dù sao nhà bọn hắn hài tử nhiều, giường cũng lớn, chen chen cũng có thể!” Lương thị sảng khoái cầm bao đồ trong tay Trần Đông Sinh, bùm bùm nói một đống lời nói, lại làm Lâm thị cùng Trần Đông Sinh chấn động.

“Nương Ngọc nhi, này…,” Tuy rằng nàng còn không có nghĩ tốt buổi tối mang hài tử ở nơi nào, nhưng là nghe thấy nàng ấy nói như vậy, trong lòng cảm động là không cách nào dùng ngôn ngữ đi hình dung.

Thân nhân mình bỏ đá xuống giếng, hận không được có thể khiến bọn họ lập tức biến mất, lại không nghĩ đến người ngoài lại nghĩ chu đáo như vậy, làm cho nàng triệt để hiểu được ý nghĩa câu nói họ hàng xa không bằng láng giềng gần này — tuy rằng nàng hôm nay quyết định là nếu không có biện pháp, mang hài tử về nhà mẹ đẻ, nhưng dù sao người một nhà đi cũng không phải kế lâu dài, hành động của Lương thị các nàng là giúp một nhà bọn họ giải trừ khẩn cấp.

“Được, cứ quyết định như vậy,” Lương thị cùng Lý thị không cùng bọn hắn nhiều lời, dắt tay nhỏ của Ngư nhi cầm bao đồ ra cửa, Lâm thị cùng Trần Đông Sinh nhìn bóng lưng bọn họ, khóe miệng lộ ra tươi cười thản nhiên, hai người nhìn nhau cười một tiếng, cầm đồ còn lại cùng ra đi.

Được Lý thị dắt tay nhỏ, Ngư Nhi nhìn Trần Hải cùng Trần Yến đi theo phía sau, khóe miệng giơ lên tươi cười khoái lạc, trong lòng nghĩ dựa vào hành vi hôm nay của Lương thị cùng Lý thị, chờ về sau nhà mình phát đạt, nhất định muốn chiếu cố các nàng thực tốt, để cho các nàng cũng có thể sống cuộc sống tốt.

Từ sau hôm đó, Trần Đông Sinh vẫn bảo trì trầm mặc, mà Lâm thị thì giúp Lương thị thu thập…, mà ba người huynh muội Trần Ngư cùng Lý thị tới nhà bọn họ, sau khi thấy ba người huynh muội Trần Ngư tới, trên mặt Vân thị lộ ra tươi cười thích thú, cười tít mắt tiến lên cười nói: “Tới là tốt rồi, cứ xem nhà bà giống như nhà mình, có cái gì cần, cùng bà bà nói, biết không?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.