Không khí náo nhiệt lập tức trở nên có chút lúng túng, tuy rằng do Trần Đào tham gia có thể đưa tới một vài tiếng cười, nhưng không có loại tự tại vui đùa ầm ĩ vừa rồi kia.
“Tỷ, tỷ phu đến Lâu gia, hẳn là không về dùng cơm đi!?” Trần Ngư ăn một hồi sau, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn Trần Yến hỏi.
Nhà mình gia bắt được bạch tử, nghĩ đến Lâu Phượng Minh ngày hôm qua cũng mua nhiều cá như vậy, liền để Bạch Du Nhạc đưa đến cho hắn một ít, cũng dạy hắn phải làm thế nào — Hấp này, đứa ngốc cũng biết, cùng lắm, liền ném vào trong nước nấu chín cũng được.
“Khẳng định,” sờ sờ bụng ăn no của mình, nàng ôn nhu cười một tiếng, thu liễm khí thế vừa rồi, cười nói: “Không bị lôi kéo uống rượu cũng xem như không tồi,” (QA: Nói thật, cái kiểu hỏi kia của Trần Yến ta thấy k phải khí thế mà là vô duyên! Rõ ràng Chu Tuyết cũng ở đó mà lại hỏi như vậy tự dưng làm cho tất cả m.n đều lúng túng, mà Chu Tuyết lại là người đáng thương chứ có lỗi gì đâu, cần Trần Yến này bày khí thế ra à? Lúc cần cái khí thế đó thì chả thấy đâu chỉ thêm phiền, lúc k cần lại lôi ra để dọa ai!? Nói thật lúc trước chỉ là k thích Trần Yến nhưng sau lần này thì ta k chỉ đơn giản là k thích nữa rồi!)
“Hắn cùng tiểu tử Lâu gia kia cũng không tồi, chỉ là Lâu gia quá mức phức tạp, cùng tiểu tử kia lui tới nhiều, bị người ta nhìn chằm chằm vào, vậy cũng không tốt!” Lư thị đột nhiên tiếp đề tài, có chút suy tư trầm trọng nói.
“Bị người ta nhìn chằm chằm vào?” Trần Ngư sửng sốt, ân cần hỏi: “Tỷ phu sẽ xảy ra chuyện gì sao?”
Lắc đầu, Lư thị buông đũa xuống, thấy mọi người đều nôn nóng nhìn mình, liền khẽ mỉm cười nói: “Cũng không phải nghiêm trọng như vậy, chỉ là nương Lâu Phượng Minh sớm đã qua đời, ban đầu bị đưa đến nơi này là bị mẹ kế hắn thiết kế, không nghĩ đến bởi vì một phương pháp chế băng, lại làm cho hắn thành người tâm phúc của Lâu gia, ngay cả lão gia tử đều coi trọng hắn… Người như vậy, sẽ đưa tới rất nhiều phiền toái, ta chỉ là không muốn để Nhạc nhi liên lụy trong đó…,”
Đối với sự tình của Bạch gia, Lư thị không nói rõ, đối với bà mà nói, đoạn ngày kia đã sớm là hồi ức kiếp trước, hiện tại cùng bà không quan hệ, cho nên không muốn nhiều lời.
Bà làm như vậy, chỉ là muốn để mọi người sống cuộc sống an bình yên ổn, cũng không phải là đối Lâu Phượng Minh có ý kiến gì.
Lời nói của Lư thị, khiến Trần Ngư bắt đầu suy nghĩ sâu xa lên. Nàng cự tuyệt Lâu Phượng Minh, không phải hắn không tốt, mà là hắn tất nhiên muốn sống cuộc sống tam thê tứ thiếp, quan hệ trong nhà phức tạp, đại biểu nhiều chuyện, phiền toái cũng không ít, nếu là tiếp tục cùng hắn dây dưa nữa, sẽ đưa tới phiền toái cho Trần gia, cho nên nàng muốn cùng Lâu Phượng Minh hảo hảo nói chuyện một chút.
Râu rậm cùng Trần chưởng quỹ đều ăn tới bụng tròn xoe, cực kỳ hâm mộ Trần Đông Sinh phúc khí tốt, có một nữ nhi như vậy, hai người đều hận không thể đem Ngư Nhi đoạt về nhà, làm cho Trần Đông Sinh là ý cười đầy mặt, miệng càng là không khép lại được.
Có tay nghề của Trần Ngư, mấy trăm cân bạch tử này, cũng bị hai người chia cắt mang đi, Trần Ngư còn cho một ý kiến, chính là phơi khô sau này dùng dầu hoặc ngâm nước nóng, sau đó làm gì đều có thể, chính mình cân nhắc là được.
Đại chưởng quỹ tổng cộng cho ba trăm lượng bạc, khiến Ngư Nhi thoái thác một phen, nhưng hắn mặt tối sầm giả bộ tức giận, Ngư Nhi không có biện pháp, đành phải nhận lấy, nghĩ về sau đưa chút đồ gì cho hắn.
Đối với bạc, Trần Ngư không quản, trừ bạc mình chế ra băng nhận được, còn lại đều cho Lâm thị, để nàng đi quản — hôm nay được đến, cũng muốn phân cho Đại phòng Nhị phòng, cho nên nàng tìm Trần Hải chờ Bạch Du Nhạc trở về, Lâm thị thu thập chén đũa xong, khẩn cấp vội vã đến lão phòng bên kia phân bạc.
Nhìn Lâm thị bước chân nhẹ nhàng, Trần Hải có chút suy nghĩ nói: “Ta thực không dám tưởng tượng, nương thế nhưng cũng có thời điểm nhẹ nhàng như vậy, cuộc sống trước kia, thực khiến người ta không dám đi hồi tưởng…,”
“Ức khổ tư điềm, nghĩ trước kia khổ, mới có thể trân quý hiện tại tốt!”
“Cái gì?” Trần Ngư sửng sốt, không hiểu rõ hắn mới mười ba tuổi, làm sao sẽ nhảy ra một chữ trầm trọng như vậy, có vẻ có chút kinh ngạc.
“Từ ta khi bắt đầu có ký ức, liền chưa hề cảm thụ được thương yêu của ông nội bà nội, có rất nhiều khi bà nội nhục mạ cùng Nhị bá mẫu nhục mạ, tỷ tỷ cùng muội cũng giống nhau, bọn họ chưa từng đối tốt với chúng ta, vì sao muội hiện tại chẳng những không hận bọn họ, còn muốn giúp bọn họ chứ?” Cái này là hắn vẫn nghi vấn trong lòng, bây giờ, mới có cơ hội hỏi ra.
Hứng ánh nắng hoàng hôn, Trần Ngư nheo lại hai mắt, cảm thụ uy lực còn lại của tà dương, khóe miệng, thoáng nổi lên một nét vòng cung mỹ lệ, đá hòn đá nhỏ dưới chân, chậm rãi đi dọc bờ biển….
Khi Trần Hải cho rằng Trần Ngư sẽ không trả lời, nàng mới chậm rãi từ từ mở miệng nói: “Không phải chưa từng hận… Ca, huynh biết không? Ta đã từng nghĩ trong lòng, về sau nhất định phải hảo hảo giáo huấn bọn họ một chút, nhà ta có tiền, một văn cũng không cho bọn họ… Chính là về sau, ta bị Vu Tiểu Cường khi phụ, là một câu nói của bà nội làm cho ta thay đổi tất cả tâm tư,”
Hiện tại hồi tưởng lại, cảm giác tất cả sự tình giống như vừa mới phát sinh, nhưng nàng đã mười hai tuổi.
Thời gian, trôi qua thực nhanh a!
“Lời nói gì?” Trần Hải tò mò hỏi.
Hắn đều chưa từng hỏi rõ ràng, chỉ là biết Vu Tiểu Cường cuối cùng bị đuổi đi. Hắn sợ mình hỏi, Ngư Nhi sẽ thương tâm, cho nên vẫn chưa từng hỏi.
“Nàng biết ta bị khi phụ, liền cáu giận nói đừng xem như Trần gia ta không có người, mà Nhị bá mẫu cũng vậy, huynh không thấy loại vẻ mặt phẫn nộ kia của các nàng, làm cho ta phát hiện trong lòng các nàng cũng là có yêu, chỉ là điều kiện trong nhà không tốt, một phân một ly đều phải tính toán, mới sẽ biến vị.” Trần Ngư chậm rãi kể ra chút chuyện cũ kia, khóe miệng, thủy chung mang một mạt ý cười.
“Huynh xem, mấy năm nay, Nhị bá mẫu cùng bà nội không phải thay đổi thật nhiều? Bọn họ hiện tại, sẽ vì một đồng tiền mà chửi ầm lên sao?” Nhân tính mà thôi, nàng hiểu rõ nỗi khổ tâm của bọn họ, cho nên từ đó trở đi, trong lòng liền không có hận ý.
“Hiện tại cuộc sống của bọn họ tốt, nếu không có phương pháp của muội, bọn họ có thể mỗi ngày kiếm nhiều như vậy sao?” Trần Hải lẩm bẩm, hận trong lòng kỳ thật đã sớm biến mất, chỉ là hiếu kỳ muốn hỏi Trần Ngư một chút mà thôi.
“Ca, cái này huynh thực sai, nếu không có bọn họ, ta cũng không kiếm được nhiều như vậy,” Trần Ngư rất nghiêm túc nhìn Trần Hải, gằn từng chữ một: “Ca, người một nhà đoàn kết, so với cái gì đều trọng yếu hơn. Nương tuy rằng sinh hai đứa con trai, nhưng huynh nên biết, bọn hắn quá nhỏ, căn bản không giúp được cái gì, cho nên huynh có thể dựa vào, cũng là đường ca bọn họ… Đừng xem bọn họ cái gì đều không biết, nhưng là ngươi đối tốt với bọn họ, bọn họ sẽ đối tốt với ngươi gấp bội, đây chính là tính tình của bọn họ, hiểu rõ không?”
Trần Hải sau khi nghe lời nói của Trần Ngư, trầm mặc nhìn biển khơi, trong lòng sóng cuộn trào mãnh liệt, đang suy tư lời nói của Ngư Nhi. Kỳ thật, có thời điểm, hắn cũng không hiểu Trần Ngư vi cái gì phải làm như vậy, rõ ràng người một nhà được nhiều bạc như vậy lại mỗi ngày đều phân thành ba nhà, khiến hắn cảm thấy Trần Ngư là làm quá mức.
“Ca, huynh biết vì cái gì nhà ta bắt cá quy mô lớn như vậy, không ai tới tìm phiền toái không?” Trần Ngư thấy hắn vẫn cau mày, nghĩ hắn tuổi còn nhỏ, quả thật không hiểu, liền nhẹ giọng hỏi.
“Cá là tự nhà ta bắt, cùng bọn hắn có quan hệ gì?” Trần Hải trực tiếp trả lời. (QA: Tên này cũng thật ngây thơ! Nhà này toàn người ngây thơ là thế nào nhỉ!? -_-!!!)
“Sai, nhà ta một ngày bắt nhiều cá như vậy, người ta khẳng định đỏ mắt… Không cần nói, người ta cũng tính ra, nhà ta một ngày có thể kiếm mấy chục lượng, này đối với bọn họ miễn cưỡng mới có thể ấm no mà nói, chính là một khoản bọn họ cả một đời đều kiếm không được … Bọn họ không phải không muốn động tới chúng ta, mà là Trần gia quá đoàn kết, bọn hắn động không được, hiểu rõ chưa?”