Trong căn phòng họp chính của trung tâm huấn luyện, giám đốc quân khu ngồi ở vị trí trung tâm, quanh ông là các chỉ huy cấp trung và những sĩ quan phụ trách từng đơn vị. Ánh sáng từ chiếc đèn chùm lớn chiếu xuống, làm nổi bật những tấm huy hiệu sáng bóng trên quân phục.
Trước mặt mỗi người là tập tài liệu ghi rõ nội dung huấn luyện ba tháng. Đây không chỉ là khóa rèn luyện tân binh thông thường, mà còn là nền tảng cho một kế hoạch quan trọng được chỉ đạo trực tiếp từ cấp trên.
Giám đốc quân khu lên tiếng, giọng nói trầm và chắc chắn
"Các đồng chí, như đã thông báo từ trước, ba tháng huấn luyện lần này có tính chất đặc biệt. Giai đoạn đầu tiên – tháng đầu tiên – sẽ là khoảng thời gian để đánh giá và chọn lọc."
Ông lật nhanh một trang tài liệu trước mặt
"Chúng ta có hơn 2.000 tân binh tham gia đợt huấn luyện này. Sau tháng đầu tiên, mục tiêu là chọn ra một trăm tân binh tiêu biểu nhất để tham gia vào nhiệm vụ chuyên biệt. Phần còn lại sẽ tiếp tục chương trình huấn luyện chuẩn."
Một sĩ quan ngồi gần đó đặt bút xuống, lên tiếng
"Thưa giám đốc, một trăm tân binh tiêu biểu này sẽ được chọn dựa trên những tiêu chí cụ thể nào? Có phải sẽ dựa chủ yếu vào sức bền và khả năng chiến đấu, hay còn yếu tố nào khác?"
Giám đốc gật đầu, giải thích
"Tiêu chí đánh giá sẽ gồm ba yếu tố chính: thể lực, kỷ luật và khả năng thích nghi. Thể lực quan trọng, nhưng không phải tất cả. Chúng ta cần những người có thể chịu được áp lực, phối hợp tốt với đồng đội, và trên hết là ý chí không dễ lung lay. Họ phải sẵn sàng đối mặt với những tình huống không lường trước."
Đội trưởng Huỳnh cất tiếng, vẻ mặt lo lắng
"Thưa giám đốc, với thời gian một tháng, liệu có đủ để xác định toàn diện những phẩm chất này không? Chúng ta có thể bỏ sót một số tân binh tiềm năng vì thời gian hạn hẹp."
Giám đốc quân khu nghiêm giọng, ánh mắt sắc bén
"Thời gian một tháng không phải để tìm ra những người giỏi nhất trong tất cả, mà là những người phù hợp nhất với nhiệm vụ sắp tới. Đó là lý do các đồng chí phải hết sức cẩn trọng trong quá trình đánh giá. Tôi không cần một danh sách hoàn hảo, tôi cần những con người thực sự sẵn sàng."
Một sĩ quan trẻ khác hỏi thêm
"Nhiệm vụ này có liên quan đến khu vực địa quật mà chúng ta vừa tìm lại được, phải không, thưa giám đốc?"
"Chính phủ đã ra lệnh giữ kín thông tin về địa quật. Tất cả những gì tôi có thể tiết lộ là khu vực đó có ý nghĩa chiến lược lớn, nhưng cũng tiềm ẩn nhiều rủi ro. Những tân binh được chọn sẽ không chỉ đối mặt với điều kiện khắc nghiệt, mà còn là những yếu tố bất ngờ không ai đoán trước được."
“Như các đồng chí đã biết, vi rút covid đã khiến con người mất ý thức, tệ hơn là biến người khác thành zombie như phim khoa học viễn tưởng. Theo nguồn tin tôi biết, đội thám hiểm đầu tiên đã tìm ra được một dung dịch trung hòa được độc tính của covid, nếu lần này tìm thêm số lượng lớn sẽ tìm ra vắc xin cho lần này”
Một chỉ huy trung đội khác lên tiếng
“Nghe đồn, cổng địa quật này vị trí đều có ở vài quốc gia, nhưng khi đi vào, xác suất gặp người quốc gia khác cũng rất cao phải không Giám đốc?”
“Đúng vậy.” Giám đốc gật đầu
Một làn sóng căng thẳng lan tỏa trong căn phòng. Những sĩ quan lặng lẽ nhìn nhau, mỗi người đều hiểu tầm quan trọng của nhiệm vụ này.
Giám đốc đặt tay lên bàn, ánh mắt quét qua toàn phòng
"Tôi muốn nhắc lại: mục tiêu trong tháng đầu tiên là đào tạo cơ bản, nhưng đồng thời cũng phải quan sát kỹ từng cá nhân. Những người phù hợp nhất phải được phát hiện và đưa vào danh sách đề cử. Sau một tháng, chúng ta sẽ họp lại để bàn kế hoạch cụ thể cho nhóm một trăm tân binh tiêu biểu."
Ông ngừng lại một lát, rồi nói như ra lệnh
"Làm tốt công tác chuẩn bị. Không được phép có sai sót."
Tất cả sĩ quan đồng thanh đáp:
"Rõ!"
Khi buổi họp kết thúc, từng người rời khỏi phòng với những suy nghĩ riêng. Trong không khí căng thẳng ấy, mỗi sĩ quan đều hiểu rằng, trách nhiệm lần này không chỉ là huấn luyện, mà còn là chuẩn bị cho một tương lai đầy thử thách đang đến gần.
………….
Đêm khuya, tiếng gió thổi rì rào bên ngoài doanh trại hòa cùng nhịp thở đều đặn của các tân binh đang chìm sâu trong giấc ngủ. Thạch nằm trên giường, ánh sáng từ ngọn đèn ngoài hành lang hắt qua khung cửa sổ mờ.
Trong giấc mơ, một viễn cảnh hỗn loạn hiện ra trước mắt anh. Thành phố chìm trong khói bụi và đổ nát. Những con người với đôi mắt đỏ ngầu, thân thể vặn vẹo như bị nuốt chửng bởi thứ gì đó phi nhân tính, điên cuồng cắn xé những người xung quanh. Tiếng la hét vang vọng, hòa lẫn với tiếng còi cứu thương và những v·ụ n·ổ lớn.
Anh thấy mình đang chạy giữa đám đông hoảng loạn. Một đứa trẻ ngã xuống, bị đám người biến dị lao tới. Anh muốn cứu nó, nhưng đôi chân dường như không nghe lời, chỉ có thể đứng nhìn. Một cơn đau nhói chạy qua người khi anh bị ai đó kéo mạnh về phía sau. Khi quay lại, khuôn mặt của Hạnh Nhi, hoảng sợ và đầy nước mắt, hiện ra. Cô hét lên điều gì đó, nhưng âm thanh bị nhấn chìm bởi tiếng gầm rú của đám đông.
Thạch giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán. Anh ngồi bật dậy, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhìn quanh, mọi người vẫn ngủ say.
Không thể đợi thêm, anh với tay lấy điện thoại dưới gối. Lén lút rời khỏi phòng, anh khẽ đẩy cửa nhà vệ sinh. Tiếng bật khóa vang lên nhỏ đến mức chính anh cũng cảm thấy bất an.
Bấm nhanh số của Phong, anh áp điện thoại lên tai, chờ tiếng chuông vang lên.
"A lô, Thạch? Gọi khuya thế này có chuyện gì vậy?" Phong bắt máy, giọng còn ngái ngủ.
"Phong, tao vừa mơ một giấc mơ kỳ lạ... không, phải nói là khủng kh·iếp," Thạch nói nhỏ, cố giữ giọng không run, "Tao thấy... một tương lai loạn lạc. Mọi người như bị biến thành quái vật. Thành phố thì... đổ nát."
Phong im lặng vài giây rồi hỏi, giọng nghiêm trọng hơn
"Làm sao mày biết chuyện này?” “Mày là ai, có phải Thạch tao biết không?”
“Tao chỉ có thể nói là tao có khả năng mơ thấy giấc mơ tương lai, kết quả sổ xố hay Bitcoin”Thạch đáp
“Được, tao tin mày, dù gì cũng là dân wibu một thời mà, phải tin chứ”
"Có lẽ vậy," Thạch thở dài, mắt nhìn chằm chằm vào bức tường trắng trước mặt, "Nhưng lần này khác. Tất cả rõ ràng hơn, như thể đang nhắc nhở tôi điều gì."
Phong thở dài ở đầu dây bên kia
"Mày muốn tao làm gì? Nếu cần chuẩn bị gì thêm thì cứ nói."
Thạch siết chặt điện thoại, đôi mắt ánh lên quyết tâm
"Mày cứ tập trung lo chuyện đất đai và khoản tiền kia. Nếu có bất kỳ thứ gì liên quan đến thực phẩm hay nơi trú ẩn, gom được gì thì gom. Tao có linh cảm, chúng ta không còn nhiều thời gian."
Phong gật đầu qua điện thoại
"Hiểu rồi. Nhưng mày cũng phải giữ sức khỏe, đừng để mấy giấc mơ làm mày phân tâm."
"Tao biết. Cảm ơn bro," Thạch khẽ đáp, rồi kết thúc cuộc gọi.
Về lại phòng, Thạch ngồi trên giường một lúc, không thể ngủ được. Nhìn màn hình điện thoại, cậu suy nghĩ một lúc rồi mở khung chat với Hạnh Nhi.
|Hạnh Nhi, em ngủ chưa?|
Tin nhắn gửi đi, nhưng không thấy hồi âm. Anh không kỳ vọng cô sẽ trả lời ngay, có lẽ cô đã ngủ. Nhưng chỉ vài giây sau, màn hình sáng lên với dòng tin nhắn
|Em chưa. Anh vẫn còn thức muộn vậy à? Có chuyện gì không?|
Thạch mỉm cười, cảm thấy tim mình bớt nặng nề đi chút ít. Cậu gõ nhanh
|Không có gì đâu. Anh chỉ muốn biết em dạo này thế nào. Anh được Hà nhắn tin bảo em tham gia tình nguyện chống dịch với Hà. Công việc tình nguyện ổn chứ? Có khó khăn gì không?|
Một lúc sau, Hạnh Nhi trả lời
|Cũng ổn. Đôi lúc mệt, tuy là bữa đầu làm có chút không quen nhưng nhìn thấy mọi người vượt qua khó khăn, em thấy mình làm đúng.|
Thạch ngừng lại, nhìn dòng chữ ấy. Anh cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, nhưng đồng thời cũng thấy một cảm giác khó gọi thành tên.
|Vậy thì tốt. Em nhớ giữ gìn sức khỏe.|
Hạnh Nhi gửi lại một biểu tượng trái tim nhỏ. Thạch bật cười khẽ, giấu điện thoại lại, rồi nằm xuống.
Giấc mơ vẫn ám ảnh Thạch, như một mảnh ghép lạc lõng trong chuỗi ký ức của một người trọng sinh. Trong lòng, Thạch hiểu rõ rằng những hình ảnh đó không chỉ là sản phẩm của tâm trí mệt mỏi, mà có thể là mảnh vỡ của tương lai. Sức mạnh kỳ lạ mà lần trọng sinh này mang lại không chỉ giúp cậu nhìn thấy cơ hội để thay đổi số phận, mà còn hé mở những viễn cảnh mơ hồ về điều sắp xảy ra. Cậu siết chặt bàn tay, lòng nặng trĩu bởi trách nhiệm. Có những người như Hạnh Nhi và Phong, những người đặt niềm tin vào anh, khiến Thạch hiểu rằng mình không được phép bỏ cuộc.
Thạch lấy Ngọc Bán Nguyệt ra nhìn, lúc này chưa là mặt dây chuyền, có lẽ đây là nguyên trạng của nó. Thạch lặng lẽ siết chặt ngọc bội trong tay, cảm nhận hơi lạnh tỏa ra từ bề mặt trơn láng. Dường như một luồng khí mỏng manh, dịu nhẹ len lỏi qua đầu ngón tay, chạy dọc lên cánh tay rồi thấm vào cơ thể cậu. Không biết từ lúc nào, đôi mắt Thạch dần khép lại, hơi thở chậm rãi, và ý thức chìm vào một giấc mơ sâu.
Trong mơ, Thạch thấy mình đứng giữa một không gian rộng lớn, mênh mông. Bầu trời xám xịt, không có ánh mặt trời, nhưng cả không gian lại sáng lên bởi một nguồn sáng không rõ từ đâu. Một làn sương mờ ảo bao quanh, khiến mọi thứ vừa gần vừa xa, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Phía trước, một bóng người xuất hiện. Đó là một người đàn ông trung niên với mái tóc bạc dài, cột gọn sau gáy. Ông mặc một bộ y phục cổ xưa, màu nâu nhạt, trên lưng đeo một thanh kiếm dài. Đôi mắt ông sắc lạnh, nhưng không giấu được nét từ bi ẩn sâu.
"Ngài là ai?" Thạch ngập ngừng hỏi, giọng mình vang lên rõ ràng trong không gian tĩnh lặng.
Người đàn ông không trả lời ngay. Ông bước lại gần, từng bước nhẹ nhàng nhưng lại toát ra khí thế mạnh mẽ đến mức khiến Thạch bất giác lùi lại một bước. Khi chỉ còn cách Thạch vài mét, ông dừng lại, ánh mắt quét qua như đang đánh giá.
"Ngươi có miếng ngọc bội này, xem ra cũng có chút duyên," ông cất giọng, trầm nhưng rõ ràng, như tiếng chuông ngân. "Nhưng ngươi chưa biết cách sử dụng nó, đúng không?"
Thạch sững người.
"Ý ông là gì? Ngọc bội này ngoài việc giúp tôi trọng sinh, còn có tác dụng khác sao?"
Người đàn ông khẽ nhếch môi, như cười mà không cười.
"Ngươi sẽ hiểu khi thời gian đến. Nhưng trước hết, ngươi cần học cách tự bảo vệ mình. Tương lai mà ngươi hướng đến, con đường mà ngươi chọn... không dễ dàng đâu."
Nói rồi, ông rút thanh kiếm trên lưng, quăng thẳng về phía Thạch. Thạch theo phản xạ đưa tay chụp lấy, nhưng vừa chạm vào, cảm giác nặng nề như cả ngọn núi đè lên cánh tay.
"Cầm không nổi thì làm sao đối đầu với vận mệnh?" Người đàn ông nói lớn, ánh mắt nghiêm nghị.
"Đợi đã!!" Thạch hét lên, nhưng người kia không để tâm.
Ông lao tới, động tác nhanh như chớp, chỉ bằng hai ngón tay đã đẩy lưỡi kiếm về phía Thạch. Thạch giơ tay chống đỡ trong tuyệt vọng, nhưng trước khi lưỡi kiếm chạm vào người, một luồng khí từ miếng ngọc bội bỗng phát sáng, đẩy ngược lại thế t·ấn c·ông.
Người đàn ông dừng lại, gật đầu hài lòng
"Ngươi có ý chí, có nền tảng nhưng chưa vững. Ta sẽ dạy ngươi."
Dứt lời, ông bắt đầu truyền dạy cho Thạch những bài tập cơ bản. Từng động tác, từng thế võ như khắc sâu vào cơ thể cậu. Càng luyện, Thạch càng cảm thấy rõ ràng hơn: đây không phải giấc mơ thông thường, mà là một phần của vận mệnh mà cậu đang mang.
Thạch giật mình tỉnh dậy khi tiếng kẻng báo thức vang lên. Trán cậu đẫm mồ hôi, bàn tay vẫn đang nắm chặt miếng ngọc bội. Cảm giác nặng nề từ thanh kiếm trong mơ như vẫn còn lưu lại trên cánh tay cậu.