Tần Nhất ôm Phệ Thiên thú đứng dưới bầu trời đêm hơi lạnh, nhàn nhạt nở nụ cười. Ánh mắt một khắc sau cùng của Lâm Oản Oản cô không có bỏ qua.
Vân Hoán choàng áo khoác trên người lên đầu Tần Nhất: "Đi thôi, tiến sĩ Lâm sẽ không tới nữa đâu."
Cũng đúng, đêm nay ăn thiệt thòi lớn như thế, tuy tiến sĩ Lâm không bị thương, nhưng cũng sẽ không tuỳ tiện đến đây nữa.
"Đúng rồi, tiểu binh kia là người của hắn sao?" Tay nhỏ của Tần Nhất hơi có chút lạnh, Vân Hoán không vui nhìn Phệ Thiên thú đang ngủ ngon lành trong ngực cô.
Anh thô lỗ ném Phệ Thiên thú xuống đất, rồi để tay Tần Nhất vào trong ngực mình, trông thấy ánh mắt lo lắng của Tần Nhất, môi mỏng khẽ mím.
"Không cần lo lắng, gia hỏa này sẽ tự mình mò về, tốt xấu gì cũng là hung thú, sẽ không bị người ta luộc ăn đâu." Tần Nhất cười khẽ ra tiếng, dưới bàn tay là da thịt ấm áp: "Vâng."
Hai người vừa về tới nhà, Phệ Thiên thú bị bỏ lại trên đường cũng tỉnh lại, không nhìn thấy bóng dáng Tần Nhất đâu, nó ô ô kêu vài tiếng, lập tức đứng lêи đỉиɦ đỉnh chóp mũi ngửi mùi hương của Tần Nhất, tìm đường trở về.
Bên này, tiến sĩ Lâm mang theo Lâm Oản Oản về tới chỗ ở bọn hắn tạm thời của bọn hắn, tiến sĩ Lâm vỗ vỗ bả vai, cười với Phong Điểu nho nhỏ bên trên.
"Xuống trước đi, đêm nay vất vả rồi."
Phong Điểu là bán thú nhân, năng lực là ẩn thân, bởi vì có hắn, tiến sĩ Lâm mới dám mang theo Lâm Oản Oản quang minh chính đại vào căn cứ Kinh Đô.
Tiến sĩ Lâm nhìn về phía Lâm Oản Oản bên cạnh, thấy mặt mũi cô ta tràn đầy sương lạnh, cho rằng cô ta không lấy được mặt của Tần Nhất mà buồn. Hắn ấn vai Lâm Oản Oản ngồi xuống, rót cho cô ta cốc nước: "Oản Oản, em yên tâm, Lâm ca nhất định sẽ chuẩn bị cho em một gương mặt xinh đẹp khác."
Lâm Oản Oản rủ xuống mí mắt, qua hồi lâu mới nhìn tiến sĩ Lâm: "Lâm ca, em, muốn về nhà."
Cô ta rời nhà đã lâu, lúc trước là vì lén lút tới tìm hắn, đáng tiếc cuối cùng tìm được người, thế nhưng mặt của cô ta lại bị hủy.
Lâm Oản Oản không tự chủ siết chặt nắm đấm, móng tay nhọn cắm vào trong lòng bàn tay.
Cô ta, cô ta muốn biết câu trả lời của tiến sĩ Lâm.
"Oản Oản, em đang nói gì vậy, ở lại bên cạnh anh không tốt sao, hơn nữa, chỉ có anh mới có thể khôi phục mặt của em."
Tiến sĩ Lâm vẫn cười ôn nhu như cũ, thế nhưng Lâm Oản Oản rõ ràng nhìn thấy bên trong ẩn ẩn sự điên cuồng cùng âm u.
"Oản Oản, anh cô độc như thế, em nhẫn tâm rời bỏ anh đi ư?" Lâm Oản Oản miễn cưỡng cười: "Lâm ca, em nói giỡn mà, làm sao em lại rời bỏ anh được. Hơn nữa, hiện tại coi như em trở về, ông nội bọn họ cũng sẽ không tiếp nhận em."
Lâm Oản Oản nói là lời nói thật, tiến sĩ Lâm hiện tại là kẻ địch của toàn bộ nhân loại, cô ta có trở về cũng sẽ bị coi là đồng lõa.
Chỉ là, cô ta vẫn còn có chút không cam tâm!
"Lâm ca, chuyện Lăng Không thật sự là do anh thiết kế sao?" Lâm Oản Oản cười ngọt ngào, thế nhưng chỉ có chính cô ta biết bản thân phải dùng bao nhiêu khí lực khống chế lệ khí trong lòng.
Tiến sĩ Lâm không nhìn ra Lâm Oản Oản có điểm không thích hợp, đối với Lâm Oản Oản, hắn chưa từng có điều giấu diếm: "Ừ, là do anh thiết kế, Lăng Không có thể nói là Zombie Vương dẫn đầu đám bọn chúng, cũng là kẻ khó dây dưa nhất, nhưng chỉ cần hắn ta chết, toàn bộ Zombie Vương liền như rắn mất đầu."
Sắc mặt Lâm Oản Oản tái nhợt, những lời sau đó của tiến sĩ Lâm cô ta đều không nghe được, cô ta chỉ nghe tiến sĩ Lâm thừa nhận chuyện kia là do hắn làm.
Như vậy, mặt của cô ta, có phải cũng do hắn cố ý hủy đi hay không?