Cũng may tiểu gia hỏa độc miệng nào đó đi bế quan, bằng không cô không biết làm sao đối mặt với hai tiểu gia hỏa này.
Tiểu Lam hài lòng ăn hết một cái đùi gà, mắt phượng tùy ý liếc nhìn sang bên cạnh: "Cái thứ kia định ở lại trong không gian bao lâu?"
Tần Nhất dừng một chút, sau đó đi tới, một thùng nước đá ào ào đổ thẳng xuống: "Nè, chưa chết thì dậy mau, còn muốn giả vờ bao lâu nữa?"
Người nằm trên đất, à không, Zombie thoát cái ngồi thẳng dậy, tay hắn che ngực: "Đây là nơi nào?"
Hương cỏ thơm nhàn nhạt, cách đó không xa là rau quả tươi tốt mọc dài, hắn còn mơ hồ nhìn thấy đủ loại cây ăn quả.
Tần Nhất cách không kéo tới một cái ghế, ưu nhã ngồi xuống, khóe môi cong lên: "Đây là không gian của ta."
Lăng Không mở to hai mắt nhìn, hắn biết đến dị năng giả không gian, thế nhưng lại chưa từng gặp qua nhân loại nào giống như Tần Nhất, bên trong không gian lại có thể trồng được thực vật. "Tại sao ngươi không gϊếŧ ta?" Trầm mặc hồi lâu, Lăng Không vẫn hỏi ra, thanh niên nhã nhặn nhìn không ra là một con Zombie Vương phát rồ.
Tần Nhất chớp chớp mắt: "Ngươi đoán thử xem."
Lăng Không: ...
Không gian của Tần Nhất người sống không vào được, nhưng Zombie theo một ý nghĩa nào đó thì đã chết, cho nên Lăng Không có thể tiến vào.
"Ngươi ở lại chỗ này đi, đừng có ý định chuồn, đây là không gian của ta, hết thảy đều do ta làm chủ. Tiểu Lam, để mắt đến hắn cho kỹ, nếu như không nghe lời thì không cần khách khí!"
Tần Nhất đứng dậy, ném cho Tiểu Lam một cây roi da nhỏ, duỗi cái lưng mỏi, cũng mặc kệ Lăng Không đằng sau có biểu tình gì, lắc mình một cái liền rời khỏi không gian.
Tiểu Lam tay cầm roi da nhỏ nhìn Lăng Không một cách quỷ dị, bé con tinh xảo đáng yêu cười đến nhu thuận, thế nhưng lại khiến sau lưng Lăng Không phát lạnh. Tần Nhất hoàn toàn không biết hành động vô tình của mình đã thắp sáng kỹ năng về phương diện nào đó của Tiểu Lam.
Tần Nhất vừa mới rời khỏi không gian liền bị Vân Hoán chuẩn xác ôm vào trong lòng.
Hương bạc hà dễ ngửi đánh úp tới, còn có bàn tay dịu dàng của anh: "Thương thế tốt lên chưa?"
Không thấy mặt lạnh của Vân Hoán, Tần Nhất ngược lại có chút bất an, người đàn ông này lại đang toan tính cái gì?
Nhưng Tần Nhất vẫn thành thật trả lời: "Đã tốt hơn nhiều."
Ngô Đồng lái xe phía trước mắt liếc xéo, trong lòng lại lặng lẽ thở ra nhẹ nhàng, còn may còn may, rốt cuộc đội trưởng đã xuất hiện, nếu đội trưởng còn không ra, cô ấy liền bị Vân Hoán làm cho chết rét.
Vân Hoán lạnh lùng nhìn Ngô Đồng phía trước một cái, trở tay kéo vách ngăn phía sau xuống, Ngô Đồng rất tự giác dùng nút bịt tai chặn lỗ tai mình lại. Ừm, cái gì cô ấy cũng không nghe thấy.
Chỗ ngồi phía sau, Vân Hoán ôm Tần Nhất vào trong ngực, ngón tay thon dài xẹt qua khóe môi của cô, anh vẫn còn nhớ, ngày hôm đó ở nơi này, màu đỏ tươi đó khiến anh cảm thấy chói mắt.
"Em vẫn mềm lòng." Vân Hoán nhớ nhung rụi rụi đỉnh đầu Tần Nhất, mùi thơm nhàn nhạt như có như không.
Tần Nhất rủ xuống mí mắt, lông mi nhỏ dài dày rậm giống như bươm bướm nhẹ nhàng muốn bay: "Hắn còn hữu dụng."
Vân Hoán cũng không vạch trần tâm tư nhỏ của Tần Nhất, hôn một cái lên cánh môi Tần Nhất liền ôm cô ngủ mất.
Thời gian Tần Nhất ở trong không gian khá lâu, không có cô ở bên cạnh sao anh có thể yên tâm ngủ được, hai ngày này anh đều không chợp mắt, bây giờ thấy cô bình an, trái tim treo cao cũng đã có thể hạ xuống.
Cuồng phong bạo vũ Tần Nhất đoán trước không có tới, cô nhất thời có hơi sửng sốt, thế nhưng nhìn thấy quầng thâm xanh dưới mắt Vân Hoán, trong nội tâm cô vô cùng đau lòng.
Thế nhưng nếu chọn lại một lần nữa, cô vẫn sẽ không hối hận như cũ, tốc chiến tốc thắng, bọn họ mới có thể toàn thân trở ra.
Có điều, lần sau cô vẫn nên nói trước với anh một tiếng thì hơn.