Không chỉ Tần Nhất và Vân Hoán ghét bỏ, ngay cả mấy người Lan Linh cũng ghét bỏ.
"Yô, đây không phải đại tiểu thư Lâm gia ư, làm sao lại tự hạ thấp địa vị tới chỗ này của chúng tôi thế, vệ sĩ của các cô đâu? Đội trưởng của chúng tôi rất bận, không có thời gian chơi với cô." Lan Linh châm chọc nhìn Lâm Oản Oản, khuôn mặt bánh bao đáng yêu phồng lên.
Cô ấy chán ghét Lâm Oản Oản, loại chán ghét không nói được thành lời.
"Cô gái nhỏ, em đừng nói giỡn, chị và đội trưởng Tần có chút hiểu lầm, ngày đó không phải chủ ý của chị, cũng không biết vì sao lại trở thành như thế."
Lâm Oản Oản cười dịu dàng, trên gương mặt tinh xảo xinh đẹp toát ra ánh sáng ôn nhu: "Tôi muốn kết bạn với mọi người. Không hỏi nguyên do, hiện tại mọi người đều bị vây ở chỗ này, không bằng biến chiến tranh thành tơ lụa, kết thành bạn bè." Lời nói của Lâm Oản Oản thể hiện sự rộng lượng, nếu như nhóm người Tần Nhất từ chối thì có vẻ lòng dạ bọn họ hẹp hòi.
"Tôi hiểu rồi, cô lưu lại đi." Không biết tại sao, Tần Nhất đã đồng ý.
Tần Nhất đều đồng ý, mấy người Lan Linh cũng không tiện nói gì nhiều, thế nhưng trong lòng vẫn không thích Lâm Oản Oản như cũ.
Hơn nữa, bọn họ tinh mắt nên không hề bỏ qua khóe miệng cười lạnh của đội trưởng, cả đám đều ngầm tỏ ý đồng tình với Lâm Oản Oản.
Lâm Oản Oản như nguyện lưu lại, thế nhưng rất nhanh cô ta phát hiện cô ta và Thanh Lệ bị cô lập.
Đầu tiên, đám người này không ai muốn nói chuyện cùng các cô, ngay cả khi các cô chủ động bắt chuyện, bọn họ cũng không để ý tới các cô, hoặc là tùy tiện qua loa mấy câu.
Sau đó, cô ta muốn lôi kéo làm quen Vân Hoán, thế nhưng người đàn ông này lại một mực không nhìn tới cô ta, ngược lại luôn nói chuyện với Tần Nhất. Lâm Oản Oản trên mặt mặc dù cười cười, nhưng trong lòng lửa giận lâm râm.
Đang chuẩn bị bộc phát, chợt nghe một tiếng ầm vang, mặt đất khẽ chấn động.
"Làm sao thế này?" Lan Linh lên tiếng kinh hô.
Tần Nhất một hơi uống cạn sữa bò trong tay, liếʍ liếʍ sữa bò dính vòng quanh miệng, thỏa mãn giống hệt chú mèo con, Vân Hoán nhìn mà lòng mềm nhũn.
"Tới rồi, chuẩn bị sẵn sàng."
Tần Nhất ra lệnh một tiếng, đám người Lan Linh nhanh chóng đứng dậy cầm chặt vũ khí của mình trong tay, nâng cao cảnh giác.
Lâm Oản Oản và Thanh Lệ ngơ ngác, nhưng lập tức kịp phản ứng, có điều lá gan nhỏ, Thanh Lệ run rẩy: "Oản Oản, làm sao bây giờ, tớ còn chưa muốn chết."
Lâm Oản Oản không có bất kỳ lo lắng gì, cô ta biết tiến sĩ Lâm sẽ bảo vệ tốt cô ta, cho nên giờ phút này vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn có tâm tư sửa sang lại đầu tóc. Mấy người Tần Nhất đi tới, phát hiện căn cứ thành phố C đã bị phá hủy, tường vây phía ngoài đã không còn.
"Ha ha, Tần Nhất, các ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đầu hàng đi, hiện tại quy thuận Zombie chúng ta, ta còn có thể để các ngươi sống sót."
Lăng Không cười đắc ý, hắn đã quay lại báo thù!
Dung hợp nguyên tố khiến hắn thua thiệt lớn, hắn vẫn luôn nhớ kỹ thù này.
"Hừ, vậy sao, ta có thể khiến ngươi thua dưới tay ta một lần thì sẽ có lần thứ hai!"
Tần Nhất cười nhạt một tiếng: "Nếu đã tới, sao lại không dám đi ra?"
Lăng Không nhướn mày bước ra, làn da màu xanh nhạt, con ngươi đỏ rực đặc trưng của Zombie Vương, thoạt nhìn cũng là một người đàn ông nhã nhặn, nhưng lại là Zombie.
"Chỉ một mình ngươi?" Tần Nhất nở nụ cười nghiền ngẫm: "Vẫn nên ra hết đi, đánh lén thì có gì vui, quang minh chính đại đánh một trận ra trò nào."
Sắc mặt Lăng Không hơi vặn vẹo, hắn rất muốn hỏi ngược lại Tần Nhất là sao cô có thể nói ra câu đó được, có vẻ như đánh lén nhiều nhất chính là cô đấy.
"Các ngươi ra đi." Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Lăng Không vẫn bảo người lấp trong tối đi ra.
Tần Nhất lướt qua, có chừng mấy trăm con Zombie.
"Ít như vậy à, đợi lát nữa ta đem các ngươi đánh bể cũng không có ý nghĩa." Tần Nhất mặt mày tươi tắn, dù cho đối đầu Zombie Vương cũng không luống cuống chút nào.