"Vậy sao." Tần Nhất lại nhấp một ngụm trà, Vân Hoán từ sau đi tới, hai tay đặt trên vai Tần Nhất.
"Căn cứ trưởng Khâu, tôi có một đề nghị cho chú, bảo người dân trong căn cứ tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc tới căn cứ Kinh Đô đi."
Khâu Khắc kinh ngạc: "Tiểu đội trưởng Tần, đây là có ý gì?"
Tại sao bọn họ phải chạy, trước đó không phải có thể đánh thắng được Zombie ư?
Khâu Khắc không muốn rời khỏi căn cứ, căn cứ chính là quê nhà của bọn họ, cố thổ khó rời, hắn cũng không muốn đi ăn nhờ ở đậu.
"Bởi vì, bọn chúng muốn đánh một trận thật lớn rồi."
Khâu Khắc đeo balo trên lưng, nắm tay cô con gái nhỏ nhìn về phía căn cứ cách bọn họ càng ngày càng xa, bên trong đôi mắt đầy sự phức tạp.
"Ba ba, chúng ta đi đâu vậy?" Cô bé ngửa đầu, tội nghiệp nhìn Khâu Khắc: "Tại sao chúng ta phải rời đi, con không muốn rời đi." Khâu Khắc trìu mến xoa đầu con gái, trong tận thế, trẻ con ít ỏi đến thảm thương, cô bé được hắn tỉ mỉ nuôi dưỡng rất lâu mới có thể sống sót.
"Ba ba đưa Nhã Nhã tới thành phố lớn sinh hoạt, có được không?"
Hắn nào có muốn đi, chỉ là ý của Tần Nhất rõ ràng chính là không thể lưu lại nữa.
Đánh một trận lớn? Trời, thật sự sắp thay đổi rồi.
Hy vọng những người của đội cứu viện chọn lưu lại có thể bình an trở về.
Tần Nhất đứng trên tường rào nhìn bóng lưng đội ngũ càng ngày càng mơ hồ, ánh mắt thâm thúy.
Người căn cứ thành phố C đều đã rời đi, ngay cả đội cứu viện lúc đầu cũng đi không ít người, hiện tại trong căn cứ chỉ còn lại cô, Vân Hoán, Trạch Ninh và mười người nhóm Lan Linh, à quên, còn có đoàn người Lâm Oản Oản.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, mắt phượng của Tần Nhất thoải mái híp lại, cảm nhận làn gió nhẹ đung đưa lọn tóc, sau đó cô quay người nhìn những thành viên còn lưu lại. "Đi thôi, hôm nay xem như mọi người có lộc ăn, tôi và Vân Hoán sẽ làm bữa ăn ngon cho mọi người."
Tay nghề của Tần Nhất nhóm người Lan Linh đều biết, mọi người ai mà chả muốn đến ăn chực, thế nhưng bọn họ nhiều người, cũng ngại cả đám kéo đến xin ăn.
Hiện tại Tần Nhất đã nói như vậy, bọn họ đương nhiên sẽ không từ chối.
"Thật tốt quá, chúng tôi đều mong chờ được thưởng thức đồ ăn mà đội trưởng làm, hôm nay rốt cuộc được như ý nguyện rồi." Mã Niên cởi mở cười lớn, anh chàng to con thậm chí có chút đáng yêu.
"Đúng đúng đúng, tôi cũng đã sớm muốn đến cửa ăn chực, đội trưởng cậu không biết đó thôi, tay nghề của Lan Linh các cô ấy đúng là có chút..." Dương Thụ nhã nhặn cười ôn hòa, trong mắt tràn đầy trêu đùa.
"Chúng tôi nấu cơm làm sao, có ăn đã không tệ rồi, các anh còn không bằng tôi đây." Lan Linh chống hông tức giận trừng mắt với Dương Thụ. Trong lúc nhất thời mọi người nhốn nháo vui vẻ cười đùa một chỗ, ngược lại quên đi sợ hãi phải một mình đối mặt với đại quân Zombie không bao lâu nữa đánh tới.
Bọn họ đều là tự mình yêu cầu được ở lại, một ngày vì đội trưởng cả đời vì đội trưởng. Mặc dù chỉ ở chung hơn mười ngày, nhưng bọn họ lại bị sự hấp dẫn riêng của Tần Nhất khiến cho tin phục.
Bởi vì bị hấp dẫn, cho nên cam tâm tình nguyện lưu lại, dù biết lần này cực kỳ nguy hiểm, rất có thể bọn họ sẽ không trở về được.
Một nồi lẩu chính là cách gắn kết tình cảm tốt nhất, hiện tại trời hơi se se lạnh, ăn lẩu rất hợp ý.
Bên này nhóm Tần Nhất đang hưởng thụ mỹ thực, bên kia Lâm Oản Oản lại có chút nóng nảy.
"Bao giờ Lâm ca mới gặp tôi?"
"Tiểu thư Oản Oản, hiện tại tiến sĩ đang có việc bận không có cách nào tới gặp tiểu thư ngay, nhưng ngài ấy dặn tôi bảo vệ tốt an toàn của tiểu thư, chờ ngài ấy có thời gian sẽ đến đón tiểu thư."
Phúc Bát cung kính trả lời.
Nhưng trong lòng lại đang thầm nghĩ, tiến sĩ sắp tới rồi, đến lúc đó nhất định sẽ qua gặp tiểu thư Oản Oản, chỉ là tiến sĩ muốn cho tiểu thư Oản Oản một kinh hỉ, không cho hắn nói ra.