Dạ dày đã được Tần Nhất nuôi tốt, Trạch Ninh cũng không quen ăn đồ sống nữa, nhưng tài nấu nướng của hắn thật sự không tốt, mỗi lần chỉ có thể cố gắng chấp nhận nuốt xuống.
"Chậm một chút, ở đây còn có mật hoa cậu thích đó." Tần Nhất nhìn Trạch Ninh ăn như hổ đói, trong lòng thoáng qua tia đau lòng, đứa nhỏ này cũng không biết đã đói bụng bao lâu rồi.
"Là Lăng Không bảo cậu tới nhỉ." Tần Nhất nhẹ giọng hỏi.
Trạch Ninh ngẩn người, hắn không nghĩ tới Tần Nhất liếc mắt một cái liền nhìn ra.
"Cậu đã là Zombie Vương, bọn hắn làm sao có thể để cậu tới tìm tôi, chỉ có một khả năng là bọn Lăng Không bảo cậu tới đối phó tôi, bởi vì quan hệ của chúng ta rất tốt, tôi sẽ không đề phòng cậu."
Bàn tay trắng nõn của Tần Nhất gõ nhịp trên mặt bàn, suy nghĩ của Lăng Không không khó đoán, cô, khiến bọn hắn lo sợ. "Chẳng qua, bọn hắn sẽ không hoàn toàn tin tưởng cậu."
"Tôi biết." Trạch Ninh nuốt xuống thức ăn trong miệng, mắt mèo chớp chớp, "Tiểu Thất không sợ tôi nghe lời bọn hắn, đối phó cậu sao?"
Sau khi trở thành Zombie Vương, tính cách Trạch Ninh có chút thay đổi, rút đi mấy phần ngốc manh, cả người trở nên có chút sắc bén.
Nhưng ở trong mắt Tần Nhất, cậu vẫn là Trạch Ninh thích gọi cô Tiểu Thất.
"Cậu sẽ sao?" Khóe miệng Tần Nhất hơi cong, trong mắt phượng trong suốt là sự tín nhiệm.
Trạch Ninh yên lặng, bỗng nhiên nở nụ cười: "Đúng vậy, tôi sẽ không."
Gặp được Tần Nhất có lẽ là chuyện tốt đẹp nhất hắn gặp phải sau khi trở thành Zombie.
Mấy ngày sau đó, Tần Nhất liền an tâm dưỡng thương, Trạch Ninh lấy thân phận em trai của cô lưu lại.
Hôm nay cô vừa tỉnh lại liền thấy khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ phong trần mệt mỏi của Vân Hoán, giữa lông mày như điêu khắc là mỏi mệt không che giấu được. "Tỉnh?" Đôi mắt đào hoa vốn đang lo lắng của Vân Hoán vừa thấy Tần Nhất tỉnh lại liền lập tức thay đổi thành lãnh đạm xa cách, lạnh lùng nhìn Tần Nhất.
"Vâng." Tần Nhất nhẹ gật đầu, ngồi dậy.
Cô dưỡng nhiều ngày trời, bây giờ đã tốt hơn rất nhiều, nhưng suy cho cùng thì thương tổn tới bên trong, dù cho có chất lỏng của tiểu Mai Hoa, hiện tại sắc mặt vẫn còn có chút tái nhợt, ngẫu nhiên ho khan còn cảm giác được trong l*иg ngực đau như kim châm.
Tần Nhất lập tức cảm giác được toàn thân Vân Hoán tản ra hơi lạnh "anh rất không vui".
Không cần anh nói cô cũng biết tại sao, mới mấy ngày không gặp cô đã lăn lộn mình thành một thân thương tích.
Thế nhưng cô không hối hận.
"Khụ khụ." Có lẽ bầu không khí quá trầm mặc, Tần Nhất nhịn không được ho nhẹ.
"Em ấy, anh nên làm thế nào với em mới tốt đây." Vân Hoán than nhẹ một tiếng, bên trong giọng nói trầm thấp là sự bất đắc dĩ, càng nhiều hơn là đau lòng. Tần Nhất làm ổ trong ngực Vân Hoán, chóp mũi là mùi vị bạc hà nhàn nhạt, là mùi hương khiến cô yên tâm, là cái ôm ấm ấp khiến cô quyến luyến.
"Em không sao, căn cứ bên kia thế nào?"
Khi đó Vân Hoán không đi chung với cô tới căn cứ thành phố C là vì căn cứ Đế Đô.
Bọn họ biết nhất định Vân Hiên sẽ ép hỏi Trạch Ninh vị trí của căn cứ Đế Đô, cũng biết Vân Hiên nhất định sẽ phái người đến căn cứ Đế Đô.
Vân Hoán không muốn rời khỏi Tần Nhất, thế nhưng trong căn cứ lại có người thân và bạn bè của bọn họ, bán thú nhân dưới tay Vân Hiên thật sự quá mức đáng sợ quỷ dị, Tần Nhất căn bản không yên lòng.
Mặc dù thực lực đám người Lâm Bạch cũng không yếu, nhưng cô sợ có Zombie Vương tự mình ra tay, cho nên để Vân Hoán trở về là ổn thỏa nhất.
Vân Hoán xoa đầu Tần Nhất, cánh môi hơi lạnh hôn lên mắt Tần Nhất: "Căn cứ không có chuyện gì, mục đích của bọn hắn không phải anh."
Vân Hoán trở về chỉ bắt được một bán thú nhân tên Hoa Cửu, lúc đó Vân Hoán liền biết mục đích của bọn hắn là Tần Nhất, anh bỏ lại đám người Lâm Thanh chạy thật nhanh tới thành phố C, nhưng vẫn chậm.