Đối với "người em trai" đột nhiên xuất hiện của Tần Nhất, Vương Ổn Ổn và Phượng Khuynh Ca cũng không hỏi nhiều, chỉ là thân thiết chào hỏi đôi câu.
Trong lòng Vương Ổn Ổn thoáng thở phào một hơi, còn tốt còn tốt, chỉ là em trai mà thôi.
Nam thần Công tử EQ thấp, các cô rõ như ban ngày, cho nên Tần Nhất nói là em trai, vậy thì trong lòng thật sự coi thiếu niên này là em trai mình.
Thế thì tội danh của cô có thể giảm bớt một chút, Vương Ổn Ổn thầm nghĩ.
Trạch Ninh vẫn chưa thể thả lỏng, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, rụt rè chào hỏi với Vương Ổn Ổn và Phượng Khuynh Ca: "Xin, xin chào, tôi là Trạch Ninh."
Thiếu niên sạch sẽ lại hay xấu hổ, Phượng Khuynh Ca và Vương Ổn Ổn nhìn mà trong lòng sói tính bộc phát.
Tần Nhất bất đắc dĩ vỗ trán, thiếu niên, cậu là Zombie cấp chín đấy, chỉ thiếu chút thôi là có thể trở thành Zombie Vương rồi đó! Cao to hung mãnh trong truyền thuyết đi đâu rồi, sao lại có bộ dáng như tiểu thụ là thế quái nào?!
Tần Nhất bên này nhàn nhã ung dung, Cổ Thành bên kia thì ngược lại, thần kinh như bị kéo căng, cả người căng cứng.
Có thể không căng thẳng sao? Một con kiến biến dị bọn hắn cũng có phần không chịu đựng được, giờ càng không cần phải nói đến một đám.
Bọn hắn cũng không có thực lực tốt như Tần Nhất để mà nhàn nhã nói chuyện phiếm.
Hiện tại, vứt bỏ Dương Kim Đệ và Mã Đức là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Nhưng có người áy náy nói: "Chúng ta làm vậy có phải không tốt lắm không? Tốt xấu gì cũng là người cùng thôn, cứ vứt bỏ hai người bọn họ như thế, trong lòng tôi có chút không dễ chịu."
"Trương Dương, chú không dễ chịu chúng tôi cũng không dễ chịu, nhưng bây giờ có biện pháp gì? Trước mắt là cả bầy kiến kết bè kết đội, chúng ta căn bản không có bất kỳ sức đánh trả. Nếu không đi, vậy thì chỉ có nước chết chung ở chỗ này với hai người họ." Một người đàn ông thoạt nhìn có vẻ thông minh lanh lợi lên tiếng đáp. "Hơn nữa, đây vốn là do hai người đó làm sai, hơn nửa đêm nửa hôm còn đi trêu chọc kiến biến dị. Giờ thì hay rồi, mọi người đều cùng gặp xui xẻo." Tiêu Tiếu, cũng chính là người đàn ông thoạt nhìn có vẻ thông minh. Sự oán trách bên trong giọng nói của anh ta khiến người khác không thể xem nhẹ.
Trương Dương nghe vậy thì cười gượng, nhưng trong lòng lại không thoải mái: "Tôi chỉ là thuận miệng nói mà thôi, chúng ta không cứu được thì có thể nhờ thiếu niên kia đi cứu. Mọi người đều nhìn thấy mà, thực lực của cậu ta mạnh như vậy, nói không chừng những con kiến biến dị kia cũng chỉ là chuyện nhỏ."
Trương Dương tùy ý dời đi chủ đề, nhưng lại đẩy hết lực chú ý lên người Tần Nhất.
Anh ta đã quan sát thiếu niên này gϊếŧ kiến biến dị, là một đao một con, nói không chừng kiến biến dị ở đây hoàn toàn không phải là đối thủ của cậu ta. Lời Trương Dương vừa dứt, ánh mắt của vài người có tâm tư riêng liền sáng lên. Đúng vậy, Trương Dương nói không sai, bọn hắn không có thực lực này, thế nhưng tiểu thiếu niên kia lại có!
Ngay cả Tiêu Tiểu cũng có chút động tâm.
Lời bọn họ nói không sót một chữ đều bị bốn người Tần Nhất nghe vào tai.
Vương Ổn Ổn là người đầu tiên nhịn không được: "Tôi nói, ở thời khắc sống còn như này, tại sao các người còn chưa chịu đi, hóa ra là đang đánh chủ ý lên người nam thần nhà tôi. Các người đúng là không biết xấu hổ, nam thần nhà tôi dựa vào cái gì mà phải đi cứu hai người kia?"
Vương Ổn Ổn trực tiếp xù lông: "Chúng tôi chẳng qua cũng chỉ là người ngoài thôn mà thôi, các người mới là thân nhân của bọn họ, sao giờ ngược lại lại muốn chúng tôi đi cứu, trái tim của các người cũng quá đen rồi." Thanh âm nói chuyện của Vương Ổn Ổn cũng không nhỏ, hoàn toàn không lưu lại chút mặt mũi nào cho đám người Trương Dương.
Đám người Trương Dương bị nói mặt đỏ hết lên, nhưng vẫn mạnh miệng chống chế: "Chúng...chúng tôi cũng muốn đi, thế nhưng không phải là không có thực lực sao. Thiếu niên kia rõ ràng có thực lực lại không đi cứu người, là cậu ta không đúng."