Người đàn ông mở miệng nói giọng điệu càng về sau càng có phần không vui, hơi có chút tức giận.
Hắn là một dị năng giả hệ thổ cấp bốn, không phân cao thấp với Cổ Thành, trên thực tế, nếu hắn muốn làm cái chức trưởng thôn cũng là có thể.
Chỉ là lúc đó hắn lười, cũng không thích quản những việc này, mới để cho Cổ Thành làm.
Tận thế, cường giả vi tôn, dù cho tuổi Cổ Thành lớn hơn nhiều so với hắn, nhưng trong thôn cũng có không ít người kính sợ hắn.
Cổ Thành nghe vậy cũng biết mình vừa rồi có chút quá nóng, mặt già có chút phát sầu: "Diệp Tử à, tôi cũng không phải không muốn trở về, chỉ là tinh hạch trong thôn quả thật là không còn bao nhiêu. Gần đây giá hàng hóa lại tăng, tôi đây chẳng qua là không có cách nào khác."
"Thành phố M là nơi chúng ta vất vả tìm được, cũng là nơi thích hợp nhất với chúng ta, muốn đi những địa phương khác, chỉ riêng việc tìm thôi đã mất quá nhiều thời gian. Hơn nữa, có thể tìm được hay không vẫn là vấn đề khó nói." Cổ Thành tiếp tục kể khổ. Nhìn thấy vẻ mặt những người khác hơi có chút động dung, ông ta tiếp tục nói: "Một thành phố lớn như vậy, tôi không tin, Zombie làm sao có khả năng toàn bộ đều biến mất không thấy nữa, tôi nghĩ nhất định là trốn ở nơi nào đó."
Zombie, hôm nay ông ta nhất định phải lấy được, bằng không, ngày mai...
Người đàn ông tên là Diệp Tử nhìn trưởng thôn sắp khóc tới nơi, cũng biết ông là thật lòng suy nghĩ vì thôn bọn họ, trong giọng nói xen lẫn vài tia áy náy: "Trưởng thôn, chúng tôi cũng không phải trách ông, chẳng qua là cảm thấy tiếp tục tìm kiếm có phần lãng phí thời gian. Nhưng ông nói như thế cũng đúng, Zombie dù là chết cũng sẽ lưu lại chút hài cốt. Thành phố M sạch sẽ như vậy, đoán chừng là Zombie đã trốn đi rồi."
"Thôi được, chúng ta lại tìm kiếm một lúc xem sao." Diệp Tử vừa nói xong, những người khác đều đồng ý.
Tần Nhất ở phía sau thu hết mọi chuyện vào trong mắt, cô không nghĩ tới người tên Diệp Tử này ở trong thôn ngược lại rất có uy tín.
Chỉ là đối với Cổ Thành, cô tuyệt đối không tin tưởng, sợ là lại có liên quan đến bí mật của từ đường.
Zombie, từ đường, rốt cuộc thứ bên trong là cái gì?
Hứng thú trong mắt Tần Nhất càng ngày càng đậm.
Nhóm người Tần Nhất tiếp tục đi, đột nhiên ngửi thấy trong không khí có một mùi thơm ngọt nhàn nhạt, rất nhẹ, gần như không cảm nhận được.
Nếu không phải ngũ giác của Tần Nhất linh mẫn hơn so với dị năng giả bình thường thì cô cũng sẽ không cảm nhận được.
Phượng Khuynh Ca nhàm chán ở một bên nghịch móng tay cũng chợt đứng thẳng người, mắt phượng nóng rực híp híp. Tần Nhất nhìn về phía cô: "Cậu cũng cảm nhận được."
Phượng Khuynh Ca nhẹ gật đầu: "Ừ, có thứ gì đó đang đến đây."
Mắt phượng trong trẻo lạnh lùng của Tần Nhất cũng hơi híp lại, nâng cao cảnh giác.
Vương Ổn Ổn cũng vậy, nhìn cô ấy yếu đuối đơn thuần, nhưng thực lực không hề thấp.
Bởi vì ba người Tần Nhất đi ở phía sau, thanh âm ba người nói chuyện lại thấp, đám người Cổ Thành phía trước căn bản không nghe được lời các cô nói.
"Mau nhìn, đó là cái gì?" Vương Ổn Ổn trong lòng cảnh giác, vừa nhìn thấy phía trước có gì đó không thích hợp lập tức lên tiếng.
Tần Nhất nghe vậy nhìn sang, vừa nhìn không khỏi hít vào ngụm khí lạnh, tê cả da đầu.
Phía trước tất cả đều là kiến, hơn nữa còn là kiến biến dị, mỗi một con đều to hơn cả người trưởng thành, quan trọng nhất là bọn chúng không phải màu đen, toàn thân là màu xanh sẫm quỷ dị. Những con kiến này như bị phóng đại gấp bội, khiến cho cặp mắt của chúng cũng lớn theo, dễ dàng nhìn rõ từng con ngươi đều là màu xanh lục. Chúng cứ trợn trừng nhìn chằm chằm vào bọn họ, khiến cho người ta không rét mà run.
Vương Ổn Ổn vừa lên tiếng, đám người Cổ Thành cũng chú ý tới, lúc cả đám trông thấy con kiến to khổng lồ đều không khỏi tê cả da đầu: "Đây, đây là thứ gì?"