Khóe miệng Tần Nhất giật giật, người phụ nữ không cần mặt mũi này là ai, thật sự là Phượng Khuynh Ca cô quen biết kia à?
Phượng Khuynh Ca cũng không phải người không chịu được khổ, nhớ ngày đó khi đói bụng, ngay cả vỏ cây cô cũng ăn, nhưng có thể hưởng thụ thì tại sao các cô không hưởng thụ thật tốt một phen?
Ba người Tần Nhất biết, nhưng Hoàng Oanh không biết, cô cho rằng Phượng Khuynh Ca ăn không quen những thứ này, có hơi mất tự nhiên nói: "Xin lỗi, tôi, tôi không mang theo đồ ăn khác, mọi người hay là chấp nhận tạm một chút đi."
Cô nhìn ra ba người đều là người được nuông chiều, nhưng trên người cô quả thực không có gì ăn.
Phượng Khuynh Ca nhìn bộ dáng lúng túng không biết phải làm sao của Hoàng Oanh, "phụt" một tiếng cười lên, cánh tay trắng nõn vươn tới chọc lên trán Tần Nhất: "Em gái ngốc, không cần em mời, bọn chị mời em ăn." Hừ, em gái ngốc không cho cô chọc, như vậy cô liền chọc Tiểu Nhất Nhất.
Hoàng Oanh lơ mơ không hiểu gì, sao lại mời cô ăn cơm, không phải họ không có đồ ăn à, mời cô ăn cái gì?
Ánh mắt lành lạnh của Tần Nhất nhìn Phượng Khuynh Ca, tia sáng trong mắt chợt sáng chợt tắt, Phượng Khuynh Ca trông thấy không khỏi rùng mình.
"Ừ, cô ấy nói không sai, chúng tôi mời." Tần Nhất chợt cong lên một nụ cười nhạt.
Trong kho hàng, đám người Cố Thành đang ăn bát cháo không có mùi vị gì, bỗng nhiên mùi thịt ở đâu xông vào mũi, có người nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Lần này đi chủ yếu đều là đàn ông, mà đàn ông đều thích ăn thịt, lúc này bọn họ chỉ cảm thấy mùi vị thịt trực tiếp chui thẳng vào trong lỗ mũi của mình.
"Là ai, mùi này thật thơm." Có người con mắt lóe sáng không nhịn được. "Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng rất muốn biết là ai." Có người vẻ mặt say mê.
"Là ba người kia." Có người mắt sắc, liếc mắt liền thấy Tần Nhất đang cầm thìa.
Đám người nghe vậy lập tức nhìn về phía nhóm Tần Nhất, quả nhiên, đôi tay trắng mịn thon dài của thiếu niên tuấn mỹ kia đang cầm thìa, một tay khác thì cầm gia vị.
Người đẹp dưỡng mắt, coi như đang ở bên trong hoàn cảnh dơ dáy bẩn thỉu như thế này, Tần Nhất vẫn như cũ là sự tồn tại khiến người khác phải nhìn chăm chú.
Cái liếc nhìn này khiến không ít người phát hiện ra điều không thể tưởng tượng được. Bên cạnh ba người kia đặt mấy cốc nến nhỏ, khiến cho một vùng tối góc các cô ngồi sáng hơn rất nhiều, không, thậm chí còn muốn sáng rõ hơn so với nơi này của bọn họ.
Sáng như thế, bọn họ hiển nhiên thấy được thức ăn Tần Nhất đang nấu, canh thịt luộc thơm ngào ngạt, bên trong còn thả chút rau củ. Đám đàn ông mở to hai mắt nhìn, không sai, thứ bọn họ nhìn thấy chính là rau củ! Màu vàng nhàn nhạt kia chính là bắp ngô, xanh nhạt kia là bí đao, còn có những thứ khác, đều là rau quả bọn họ đã lâu không thấy.
Hiện tại, trân quý nhất không phải là thịt, cũng không phải gạo, mà là trái cây rau củ.
Mặc dù bây giờ bên trong vài căn cứ có trồng một chút, nhưng quý giá vô cùng, căn bản không đến lượt những người như bọn họ có thể ăn được.
Nhưng bây giờ bọn họ nhìn thấy cái gì? Rau củ, đủ loại rau củ!
Ngay sau đó, bọn họ tận mắt nhìn thấy cánh tay trắng mịn của Tần Nhất thò vào trong ba lô, mấy củ cà rốt tươi ngon liền xuất hiện trong tay cô.
Khóe miệng Tần Nhất hơi cong, cái gì gọi là vả mặt, chính là hành động của cô lúc này, hơn nữa còn là mạnh mẽ đánh. Nói các cô ngay cả cháo đều không có mà ăn, ngại quá, bọn này căn bản không định ăn cháo, bọn này ăn thịt và rau củ. Tần Nhất không nói gì, trong lúc nhất thời kho hàng cực kỳ yên tĩnh. Yên tĩnh khiến Tần Nhất có thể nghe thấy tiếng nước canh sôi "lục bục", cùng không ít thanh âm nuốt nước miếng.
Thế nhưng bọn họ ai cũng không dám nói chuyện với Tần Nhất hay muốn xin một bát. Tuy Tần Nhất tuổi còn nhỏ, nhưng bọn họ lại biết thực lực của cô không kém.
Vì vậy, cũng chỉ có đồ ngu ngốc Dương Kim Đệ mới đi trêu chọc các cô.