Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương : Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 561: Độc miệng



Đến thành phố M, Cổ Thành cũng không vội vã đi vào, mà tìm nơi để mọi người nghỉ ngơi trước. Nơi đó thật ra cũng chỉ là cái kho hàng nhỏ, vừa vặn có thể chứa được mười mấy người bọn họ.

Có chỗ nghỉ chân, tiếp theo chính là cơm tối. Tần Nhất không biết thôn này định sắp xếp như nào, nên im lặng đứng bên, không hề động.

Nhưng khiến Tần Nhất kỳ quái chính là đám người Cổ Thành cũng không có ai động.

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, qua hồi lâu Tần Nhất mới nghe thấy thanh âm có chút âm trầm của Cổ Thành: "Lần này đến phiên người nào?"

Bọn họ ra ngoài đều theo thứ tự lần lượt, làm thế để đảm bảo tính công bằng, nấu cơm cũng giống vậy, là thay phiên nhau làm.

"Là, là...thím Dương." Một thanh âm rụt rè vang lên, sau khi Hoàng Oanh nói xong, liếc nhìn Dương Kim Đệ một cái thật nhanh, rồi lập tức cúi đầu xuống, rõ ràng là dáng vẻ sợ hãi.
"Cái zề, không phải trước đó không lâu tao vừa mới làm à?" Dương Kim Đệ nghe Hoàng Oanh nói là bà ta, lập tức không làm, đứng lên chửi mắng Hoàng Oanh đầy đầu máu chó: "Cái con ranh láo toét nhà mày, ăn nói bậy bạ cái gì đó? Ngày bình thường mày lười muốn chết, cái gì cũng không thèm làm, giờ không biết xấu hổ mà nói tao? Đồ có cha sinh không có mẹ dạy, đáng đời bị vứt bỏ!"

Lời nói của Dương Kim Đệ rất gay gắt, Tần Nhất nghe mà lông mày nhíu chặt.

Hoàng Oanh chẳng qua chỉ là cô gái nhỏ mười mấy tuổi, sao có thể là đối thủ của Dương Kim Đệ, bị nói đến hốc mắt hồng hồng, suýt nữa bật khóc tu tu.

Bên trong đôi mắt tam giác của Dương Kim Đệ hiện lên tia khinh thường, dư quang liếc về phía ba người Tần Nhất bên trong nơi hẻo lánh, con ngươi đảo một vòng, lập tức lại nói: "Còn có mấy người mặt dày mày dạn theo tới, làm sao, còn trông cậy vào bọn tao nấu cơm cho à."
Những thành thị bị bỏ hoang như này không có điện, giờ phút này trong kho hàng nhỏ chỉ đốt mấy đống lửa.

Dưới ánh lửa, gương mặt tuấn lãng của Tần Nhất lúc sáng lúc tối, lại tăng thêm sự thần bí.

"Mặt dày mày dạn theo tới, dù sao cũng tốt hơn so với người nào đó mặt dày mày dạn lười biếng. Còn nữa, tôi có nói sẽ ăn chung với mấy người sao?" Tần Nhất nhàn nhạt nhìn thoáng qua Dương Kim Đệ, lạnh lùng bên trong khiến bà ta nhịn không được sau lưng phát lạnh.

Thằng chó này, ánh mắt dọa người như vậy là định làm cái gì.

Cùng bọn họ ăn cơm? Quên đi, cô sợ mình tiêu hóa không nổi.

"Ôi trời, Tiểu Nhất Nhất cần gì nói chuyện cùng loại người không cần mặt mũi này. Đêm hôm khuya khoắt, hỏa khí tràn đầy như thế, sợ là người đàn ông của thím ấy chưa làm thím ấy thỏa mãn đâu. Còn không phải à, rời đi không lâu nhưng cũng phải mang đàn ông theo, trời cũng tối rồi, nên hiểu cho tâm trạng đói khát của người ta một chút chứ."
Nếu bàn về độc miệng, ai cũng không sánh bằng Phượng Khuynh Ca.

Dù người da mặt dày như Dương Kim Đệ, nghe Phượng Khuynh Ca nói mặt già cũng phải đỏ ửng lên.

"Mày..."

"Đủ rồi, ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ." Không đợi Dương Kim Đệ mắng lại, Cổ Thành mở miệng: "Dương Kim Đệ, bọn nó đều là một đám người trẻ tuổi, miệng bà chừa chút tình đi."

Cổ Thành nghiêm mặt, tức giận.

Người xung quanh đều biết trưởng thôn là người hiền hậu, Dương Kim Đệ quá không để ý lời nói, trưởng thôn lúc này đã tức giận rồi.

Nếu là ngày trước, Dương Kim Đệ đã sớm náo loạn lên, nhưng bây giờ bà ta cũng không dám. Ánh mắt lạnh lùng của Cổ Thành, là lời cảnh cáo với bà ta.

"Được rồi, bây giờ trời cũng không còn sớm, ăn cơm sớm rồi nghỉ ngơi thật tốt mới là việc chính." Thấy Dương Kim Đệ thành thật hơn, Cổ Thành hơi hài lòng, lại khôi phục bộ dáng hiền lành: "Dương Kim Đệ, bà cũng đừng nghĩ không thừa nhận, bây giờ xác thực đến phiên bà nấu cơm. Nếu như thật sự không nguyện ý, tôi cũng không ép buộc, nhưng tinh hạch bà cũng đừng nghĩ có nữa."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.