Lần này hay rồi, hai tiểu gia hỏa có thể gặp mặt nhau.
Không phải sao, Tần Nhất vừa nói dứt lời, chỉ thấy một đạo hồng quang lóe lên, một tiểu chính thái mặc áo bào đỏ, tóc buộc cao sau đầu xuất hiện trước mặt Tần Nhất.
Ngũ quan xinh xắn, mắt phượng nóng rực, có năm phần tương tự Phượng Khuynh Ca.
Chỉ là tiểu chính thái này như ông cụ non, vầng trán tinh xảo hơi nhăn lại, khuôn mặt nhỏ căng thẳng.
"Em là Phi Hồng?" Tần Nhất nhẹ giọng hỏi.
Tiểu chính thái vừa ra, cô liền cảm thấy rất thân thiết, đây là cảm giác thân thiết đến từ bên trong xương tủy.
Tuy khuôn mặt nhỏ của tiểu chính thái kéo căng chặt, nhưng khi nhìn thấy Tần Nhất vẫn rất quy củ hướng Tần Nhất hành đại lễ: "Cảm tạ ngươi đã chiếu cố đệ đệ không nên thân kia của ta." Tiểu chính thái nghiêm túc như thế ngược lại khiến cho người ta càng thêm muốn chà đạp, không nhìn thấy hai mắt Vương Ổn Ổn đã lóe lên lục quang rồi à.
Tần Nhất cười nhìn tiểu chính thái trước mắt, mặc dù gương mặt tiểu chính thái không biểu tình, mắt phượng tĩnh mịch, nhưng Tần Nhất vẫn có thể nhìn ra kích động cùng nhớ thương bên trong.
"Không có gì, nên là tôi cảm ơn Tiểu Lam, em ấy đã giúp tôi rất nhiều. Chỉ là mấy ngày nay em ấy đang hấp thu năng lượng, cũng không biết lúc nào sẽ tỉnh."
Nói đến đây, Tần Nhất khẽ thở dài, lần này thật vất vả mới gặp được nhau, nhưng cố tình con hàng này lại đang say giấc nồng.
Phi Hồng nghe vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp chợt lóe lên tia thất vọng, nhưng lập tức điều chỉnh xong: "Không sao, ta có thể đợi, chờ hắn tỉnh lại, ta lại ra." Đại lục này linh khí quá thấp, Phi Hồng có chút khó chịu, nhưng đồng thời cũng càng thêm đau lòng đệ đệ của mình.
"Ừ, được, Tiểu Lam tỉnh lại sẽ nói cho em biết. Tiểu Lam nó...rất nhớ em."
Nhận được đáp án của Tần Nhất, Phi Hồng trở lại trong giới chỉ của Phượng Khuynh Ca.
"Ai nha, tôi còn chưa có nhìn đủ tiểu chính thái đâu." Vương Ổn Ổn hơi có chút đáng tiếc, mới vừa rồi, cô biết được lai lịch của Phượng Khuynh Ca, biết cô ấy đến từ một thế giới khác.
Năng lực tiếp nhận của cô rất mạnh, sau khi biết được liền quấn lấy Phượng Khuynh Ca hỏi đông hỏi tây về thế giới kia, ai bảo mỗi một nữ sinh đều có giấc mộng xuyên qua chứ~
"Được rồi, sắc trời không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi trước, có gì ngày mai lại nói." Tần Nhất xoa xoa huyệt Thái Dương, bên trên khuôn mặt anh tuấn là mỏi mệt không che nổi. Cô hôm qua mới ăn mặn, tuy rằng tố chất thân thể rất tốt, nhưng bôn ba cả một ngày, có chút ăn không tiêu.
Vương Ổn Ổn và Phượng Khuynh Ca không có ý kiến khác, đứng dậy phòng ai về phòng người nấy. Phượng Khuynh Ca vừa đóng cửa lại, vuốt ve phượng giới, cô luôn cảm giác mình đã quên cái gì đó.
Bên trong Nguyệt Kiến Sơn bỗng nhiên xuất hiện một nam tử, tóc hắn đen dài mềm mượt, bóng loáng như tơ lụa thượng hạng, không buộc lại mà để tản mát rũ ra sau lưng. Dưới hàng lông mày thanh tú giống như của nữ tử là một đôi mắt mỹ lệ hút hồn người, đuôi mắt hơi xếch lên càng tăng thêm vẻ phong tình của hắn. Đôi môi hồng mím nhẹ như cười như không, nước da trắng nộn hơn tuyết, trắng đến giống như đang phát quang vậy.
Quân Mặc Ly nhíu chặt đôi lông mày, đây là nơi nào, Ca Nhi đâu? Không thấy bóng dáng của Phượng Khuynh Ca, trong lòng Quân Mặc Ly có chút nóng nảy bất an.
Đây là dị thế, là nhà trước đó của Ca Nhi, thế nhưng hắn không hiểu biết về nơi này nhiều lắm.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một đám người xuất hiện, cầm đầu là một chàng trai chất phác, ánh mắt kinh ngạc lôi kéo góc áo người bên cạnh: "Triển Phi, mau nhìn mau nhìn, có cổ nhân!"
Đôi mắt Quân Mặc Ly khẽ nhướn, nghênh đón người tới. Dù thế nào, có người là tốt rồi, hắn biết đây là nơi nào, nhưng không biết làm sao tìm được Ca Nhi.
---------
Quân Mặc Ly và Phi Hồng đều đến từ thế giới cổ đại nên xưng hô hay lời nói Thanh vẫn để theo kiểu cổ đại nha mọi người ^^