Anh ta không có quên, Tần Nhất không uống được rượu, anh ta ngược lại muốn vào xem tình huống một chút, nhưng lại phát hiện cửa không hiểu sao khóa cứng, không mở được.
Vân Hoán nghe thế lông mày càng nhíu chặt hơn, mở cửa, trực tiếp đi về hướng vườn hoa.
Mùi rượu chính là từ nơi đó truyền đến.
Vừa tiến vào, Vân Hoán liền trông thấy Tần Nhất với hai gò má đỏ bừng đang nằm nhoài trên bàn đá, còn có Vương Ổn Ổn khóe mắt dính vệt nước mắt, xung quanh hai người nằm ngổn ngang mấy chai rượu rỗng.
Trong lúc nhất thời, Vân Hoán cảm giác hai bên huyệt Thái Dương đau nhức.
Lâm Thanh theo sau tiến vào, tiếp đó liền trông thấy khuôn mặt tuấn tú đen đến không thể đen hơn được nữa của lão Đại nhà mình.
Lâm Thanh ở trong lòng yên lặng thắp một cây nến cho Tần Nhất. "Ừm, lão Đại, tôi đưa Ổn Ổn về trước, trời cũng không còn sớm." Lâm Thanh nghĩ nghĩ, vẫn là mang Ổn Ổn đi trước đã, bằng không cô nàng này chịu không nổi lửa giận của lão Đại đâu.
"Ừ, cậu đi đi." Vân Hoán hít sâu một hơi, để cho bản thân tỉnh táo lại.
Lâm Thanh đi qua, kéo Vương Ổn Ổn lên lưng. Có lẽ là cảm thấy không thoải mái, Vương Ổn Ổn lầm bầm một câu: "Đàn ông đều không phải thứ gì tốt, Công tử nam thần, chúng ta tiếp tục uống."
Vân Hoán và Lâm Thanh đều là người có lỗ tai thính, lời Vương Ổn Ổn nói hai người nghe thấy rất rõ ràng.
Lâm Thanh bị dọa đến chân bắt đầu hơi run, bà cô, cô đã uống thành cái bộ dạng này, vẫn còn muốn uống?
"Lão Đại, tôi, tôi đưa Ổn Ổn về trước." Lâm Thanh nói xong, nhanh chóng cõng người trên lưng chuồn đi.
Nói đùa, không thấy mặt lão Đại đã đen hơn cái đít nồi rồi ư, nếu còn không đi, cô nàng Ổn Ổn này sợ là không thấy được ngày mai. Sau khi Lâm Thanh rời đi, Vân Hoán tiến lên ôm lấy Tần Nhất. Dường như cảm nhận được hơi thở của Vân Hoán, Tần Nhất mùi rượu khắp người cọ cọ mấy cái chui vào trong ngực anh, không thành thật uốn qua uốn lại.
"Không nên động." Mày kiếm của Vân Hoán nhíu lại, vỗ nhẹ cái mông nhỏ của Tần Nhất.
Gia hỏa này, uống say liền không an phận như thế.
Khuôn mặt nhỏ của Tần Nhất đỏ hồng, vô cùng đáng thương nhìn Vân Hoán, trong mắt phượng mê người tràn đầy sự lên án: "Anh đánh em? Quả nhiên đàn ông đều không phải thứ gì tốt!"
Mặt Vân Hoán tối sầm, nói linh tinh cái gì vậy, lúc hai người uống rượu đã đang làm gì?
Tần Nhất bị đánh, hừ hừ mấy tiếng tỏ vẻ không vui, ở trong ngực Vân Hoán không ngừng uốn éo xoay qua xoay lại. Vân Hoán đang tuổi huyết khí phương cương, trong ngực lại là người anh yêu nhất, lần này sao mà chịu được. Tần Nhất bỗng nhiên cảm giác có chút không thoải mái, có đồ vật gì đó chọc vào đùi cô, khiến cô rất khó chịu.
Thế là tay nhỏ của Tần Nhất bắt đầu không an phận, cô muốn tìm ra thứ đồ khiến cô không được thoải mái.
Vân Hoán một tiếng kinh hô, đôi mắt đào hoa càng thâm thúy mê ly, một tay anh nâng mông Tần Nhất, một cái tay khác bắt lấy tay nhỏ không an phận của cô.
"Ngoan một chút." Thanh âm khàn khàn vô cùng gợi cảm.
Vật nhỏ trong ngực đúng là quá biết rầy vò người mà, còn tiếp tục như thế, anh sợ là muốn phế rồi.
Tần Nhất hừ hừ mấy tiếng, ngược lại không tiếp tục động.
Vân Hoán thở phào một tiếng, sau đó ôm Tần Nhất về phòng.
Mở bình nóng lạnh lên, anh không chút do dự lột sạch tiểu gia hỏa. Trong khoảng thời gian này, hai người mỗi ngày đều ngủ chung với nhau, ngoại trừ một bước cuối cùng, việc khác đều đã làm, nên lúc này Vân Hoán không hề cảm thấy có gì không được tự nhiên. Mặc dù mùi rượu trên người tiểu gia hỏa không khó ngửi, nhưng tắm sạch sẽ thì vẫn dễ chịu hơn.
Chỉ là Tần Nhất uống rượu say rất ầm ĩ, khiến Vân Hoán vừa yêu vừa hận.
Thật vất vả mới tắm rửa xong cho tiểu gia hỏa, trên người Vân Hoán không có chỗ nào là không ướt.
Sau khi đặt tiểu gia hỏa lên giường, Vân Hoán lại đi vào tắm rửa một cái.