"Ưʍ..." Tần Nhất chớp chớp mắt, thật vất vả dùng dằng mãi mới từ trong giấc ngủ trưa tỉnh lại được.
Vừa mở mắt, liền có một cỗ mùi thơm nhàn nhạt bay tới, thanh tân đạm nhã, rất dễ chịu.
Ngẩng đầu, từng chùm hoa nhỏ màu trắng hồng chen nhau tụ chung một chỗ, thỉnh thoảng xen lẫn chút lá xanh, vô cùng đẹp.
Đây là vườn hoa Vân Hoán cố ý làm cho Tần Nhất, lúc trước khi bọn họ còn ở thành phố Z, anh biết tiểu gia hỏa thích vườn hoa, cho nên khi Vân Hoán xây dựng nhà cửa đã đặc biệt tạo một hoa viên.
Năm năm qua, mỗi lần anh ra ngoài nhìn thấy giống hoa nào đẹp mắt đều sẽ mang một ít về. Thời gian năm năm, vườn hoa này đã trở nên vô cùng xinh đẹp, sắc màu rực rỡ, bốn mùa đều có hoa tươi nở rộ.
Tần Nhất rất thích vườn hoa này, lúc rảnh rỗi liền lấy một cái thảm trải dưới bóng cây, chốc lát liền chìm vào giấc ngủ. Tần Nhất ưu nhã duỗi lưng một cái, cánh môi hồng nhuận mấp máy, vừa mới tỉnh ngủ nên hai gò má hồng hồng, trên người chỉ mặc một chiếc váy không tay hồng nhạt.
Trời nóng như vậy, lại là ở trong nhà mình, Tần Nhất thấy như nào thoải mái thì làm như thế.
Cô chỉnh lại mái tóc hơi rối, đầu ngón tay tinh tế xuyên qua những sợi tóc đen, chỉ chốc lát sau một búi tóc hình hoa xinh đẹp đã thành hình, chỗ thái dương rủ xuống mấy sợi tóc, tươi mát lại động lòng người.
Tần Nhất đang chuẩn bị đứng lên, dư quang khóe mắt chợt thấy Lâm Bạch cách đó không xa. Chàng trai ôn nhuận như ngọc, trong tay vân vê một đóa hoa nhỏ màu trắng hồng, khóe môi mỉm cười, không biết đã tới bao lâu.
"Có chuyện gì sao?" Tần Nhất đứng dậy, ngồi xuống ghế đá bên cạnh. Ghế đá trơn bóng nhẵn mịn, sờ rất thích. Đây cũng là Vân Hoán đặc biệt tìm vì Tần Nhất, bàn đá tròn trịa phối hợp với mấy cái ghế đá trơn bóng, tổng thể vô cùng hợp.
Thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, vì vừa ngủ dậy mà khuôn mặt hồng hồng, mắt phượng ngập nước cứ vậy nhìn thẳng người, khiến lòng người bị nhìn mềm nhũn.
"Không có gì, tôi đến tìm lão Đại, trong phòng không có người, cho nên mới ra đây nhìn thử xem." Hai tay Lâm Bạch cắm ở trong túi, dáng người thẳng tắp thon dài, ưu nhã thong dong.
"Vân Hoán?" Tay châm trà của Tần Nhất dừng một chút: "Anh ấy không ở nhà, hẳn là tới phòng nghị sự rồi."
Mấy ngày nay, ban ngày Tần Nhất đều không nhìn thấy Vân Hoán, người này giống như đang rất bận bịu, mỗi ngày đều là buổi tối mới có thể nhìn thấy anh.
"Ồ, vậy sao, tôi tới phòng nghị sự tìm lão Đại." Lâm Bạch nhẹ gật đầu với Tần Nhất, sau đó quay người rời đi. Tần Nhất nhíu nhíu mày, luôn cảm thấy Lâm Bạch có chỗ nào đó không đúng lắm.
Lâm Bạch đi ra khỏi nhà Vân Hoán, ngón tay duỗi ra, một đóa hoa nhỏ màu trắng hồng run run nở rộ trong bàn tay anh, giống như người nào đó, chọc người thương yêu.
Lâm Bạch cười khẽ một tiếng, bỗng nhiên lại thu liễm lại đường cong khóe miệng, giơ tay lên, đóa hoa nhỏ theo gió bay đi.
Ánh mắt Lâm Bạch đượm buồn, có người, chung quy anh ta không thể nghĩ tới.
Thu tay về, Lâm Bạch lẳng lặng ngây người nửa ngày, sau đó mới yên lặng rời đi.
Lâm Bạch không có chú ý tới, ở nơi góc tường, có một người nhìn anh nửa ngày, mãi cho đến khi anh rời đi, hốc mắt mới hồng lên.
Tần Nhất nhấp một ngụm trà hoa, mùi thơm ngát xông vào mũi, uống rất ngon.
Cô vừa vặn có chút đói bụng, vừa mới chuẩn bị lấy từ không gian ra một chút đồ ăn thì thấy Vương Ổn Ổn với đôi mắt nhỏ hồng hồng, vô cùng đáng thương nhìn chằm chằm cô. Tần Nhất kinh ngạc, vội vàng đặt chén trà trên tay xuống: "Sao vậy, có người bắt nạt cậu?"
Vương Ổn Ổn vốn thuộc về kiểu kiều kiều yếu ớt, lúc này vành mắt hồng hồng, nhìn rất là chọc người thương.
Vương Ổn Ổn không nói lời nào, trực tiếp ngồi xuống, qua một lúc lâu mới nhìn Tần Nhất thút tha thút thít: "Nam thần, tôi không sao, Lâm Bạch tới tìm cô?"